"Được rồi, không sao rồi, tất cả đều quá khứ." Mặc Thư Kỳ an ủi. Mặc Vong Trần không nói gì, chỉ là trong miệng phát ra âm thanh ô… ô...
Một lúc sau, hắn ngừng lại không gào khóc nữa.
"Vong Trần, tuổi ta hơi nhỏ hơn ngươi, không ngại liền trực tiếp gọi tên của ta đi!" Mặc Thư Kỳ nói với hắn.
"Không muốn, tiểu cô cô chính là tiểu cô cô, Vong Trần làm sao có thể gọi thẳng tên của ngài được." Hắn rất cố chấp phản bác kiến nghị của Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ không cách nào chỉ có thể nghe theo hắn, cứ như vậy, Mặc Thư Kỳ có một điệt tử lớn tuổi hơn mình.
(điệt tử = cháu trai.)
"Đúng rồi, ngươi sau này không nên lỗ mãng như vậy, lần này là ta vừa vặn đuổi tới, nếu như ta không đuổi tới, đã xảy ra chuyện gì không tốt rồi." Mặc Thư Kỳ cảnh cáo hắn. demcodon-lequydon
"Tuân mệnh, tiểu cô cô, Vong Trần nhất định nghe lời." Mặc Vong Trần miệng đầy chân chó đồng ý.
"Ngươi đó, đúng rồi, ngươi đang ở nơi nào?" Nghĩ đến thiếu niên này cô độc một mình, cô không khỏi có chút lo lắng hỏi.
"Ừm, cái này, ta mới vừa đến Ngu thành, còn chưa tìm được chỗ ở. Cô cô, ngài giúp đỡ thu nhận ta đi." Mặc Vong Trần vô cùng đáng thương nói.
"Được." Mặc Thư Kỳ cởi xuống ngọc bội đeo giả của mình từ bên hông đưa cho hắn: "Cầm cái này, đến Tố Ngọc các đi tìm một nữ nhân gọi Tử, đem ngọc bội này giao cho nàng ta, nàng ta sẽ chăm sóc ngươi."
"Dạ, tiểu cô cô, vậy ta đi trước, ngài cũng mau trở về đi!" Nói xong, liền vội vội vàng vàng rời đi.
Dáng vẻ của hắn oai oai nghiêm nghiêm, làm cho Mặc Thư Kỳ có chút lo lắng: "Trên đường đi nhớ chú ý an toàn."
"Biết rồi." Xa xa truyền đến giọng nói của Mặc Vong Trần.
Sau khi đưa Mặc Vong Trần đi, Mặc Thư Kỳ nhanh chóng trở lại phòng khách, sau khi thu xếp xong, cô lên trên giường ngồi thiền, không lâu liền nghe được tiếng bước chân không đồng đều đang đến gần.
“Cốc - Cốc -“ một hồi tiếng gõ cửa vang lên: "Đã làm phiền, Ngọc tiểu thư, ngươi ở đâu?" Giọng nói mạnh mẽ của Lâm Khiếu Thiên truyền vào lỗ tai Mặc Thư Kỳ.
"Ở đây, xin chờ một chút." Mặc Thư Kỳ đi xuống giường mang mũ sa xong mới mở cửa phòng, nhẹ giọng hỏi: "Là Lâm trang chủ à, tìm tại hạ có chuyện gì không?"
"Ngọc tiểu thư, xin hãy tha lỗi vì đã quấy rầy, chỉ là, đêm nay có kẻ trộm tiến vào trong trang. Lâm mỗ sợ quấy rầy đến Ngọc tiểu thư, cho nên tiến vào xem một chút." Lâm Khiếu Thiên giải thích.
"Vậy à? Còn có chuyện như vậy?" Mặc Thư Kỳ làm bộ nghi hoặc nói.
"Ừm, Ngọc tiểu thư không nhìn thấy hắc y nhân sao?" Lâm Khiếu Thiên hỏi.
"Hắc y nhân à, vậy thật không có nhìn thấy." Mặc Thư Kỳ dịu giọng trả lời.
"Như vậy sao, vậy Lâm mỗ đã quấy rầy." Nói xong, Lâm Khiếu Thiên dự định rời đi, Mặc Thư Kỳ rất bình tĩnh đứng cửa chờ Lâm Khiếu Thiên rời đi. Bỗng nhiên, cô cảm giác được Lâm Khiếu Thiên ra đòn gió quét về phía đầu của mình. Mặc Thư Kỳ làm bộ không phát hiện, nói: "Làm sao thế Lâm trang chủ, còn có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ của Mặc Thư Kỳ cũng không có phát hiện gì, Lâm Khiếu Thiên thả xuống nghi ngờ trong lòng, như là xác định nàng là một người mù liền thu tay về: "Không có chuyện gì, kính xin Ngọc tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt." Sau đó mang theo mọi người liền rời khỏi.
Ngày hôm sau, Đại hội võ lâm mà mọi người chờ mong rất lâu đã bắt đầu, Đại hội võ lâm mỗi năm cử hành một lần, đại hội là chọn ra Võ lâm minh chủ nhiệm kỳ mới. Các vị giang hồ hảo hán dồn dập tới đây tham gia, hình thức tuyển cử là luận võ, người thắng cuối cùng sẽ chuẩn bị so đấu ván cuối với Võ lâm minh chủ lần trước. Nếu là thắng, như vậy nàng chính là tân Võ lâm minh chủ. Nếu là thua, có hai phương án có thể lựa chọn, đầu tiên là do lão tiền bối đức cao vọng trọng trên giang hồ đến suy đoán Võ lâm minh chủ lần trước có khuyết điểm gì không. Nếu như ưu - khuyết điểm đều không có, như vậy liền tiếp tục đảm nhiệm, ngược lại phải luận võ tuyển ra minh chủ thích hợp một lần nữa.
Sân bãi luận võ bốn phía được bài trí chỗ ngồi chỉnh tề, Hồng đẩy Mặc Thư Kỳ cùng các vị nhân sĩ võ lâm đi đến hội trường. Các Đại chưởng môn dẫn môn nhân của mình cũng đều liên tục vào ngồi. Mặc Thư Kỳ được an bài ở một vị trí tương đối hẻo lánh, người ở đây rất ít, ngồi cùng cô ở đây còn có mấy vị công tử tiểu thư của tứ đại gia tộc. Trên bàn trước mặt các nàng bày mấy bàn điểm tâm tinh xảo, còn có trà thơm đãpha sẵn, vị trí tuy hẻo lánh thế nhưng tầm nhìn rất tốt, tình huống gì xảy ra cũng có thể nhìn thấy toàn bộ hội trường, có thể thấy được người cho an bài vị trí này rất dụng tâm.
Lúc vừa mới bắt đầu, Lâm Khiếu Thiên ở phía trên phát biểu cảm nghĩ một hồi, sau đó người chủ trì liền tuyên bố luận võ chính thức bắt đầu. Người chủ trì Đại hội võ lâm lần này là một vị lão phụ nhân tóc trắng xoá, bà tên là Vân Trung Tử, ở trên võ lâm là một bà lão rất có danh vọng.
Mấy người phụ nhân bên cạnh Mặc Thư Kỳ cũng đều có báo danh, nhưng số thứ tự của các nàng còn ở phía sau. Đại khái là ngày thứ nhất không tới phiên các nàng, cho nên mấy người rất là bình tĩnh cùng cô ngồi chung một chỗ, nhìn trên sân luận võ cười cười nói nói. Trên đài đánh kịch liệt, mọi người dưới đài xem cũng là cảm xúc mãnh liệt dâng trào. Mấy người bên cạnh Mặc Thư Kỳ thỉnh thoảng phán xét chiêu thức của người vừa luận võ từ trên đài xuống đài, nghĩ lại nếu như đổi thành mình thì nên đáp trả như thế nào, có lúc còn khen ngợi võ nghệ cao siêu của mọi người từ trên đài vừa xuống. Mặc Thư Kỳ ở một bên yên tĩnh nghe các nàng nói chuyện, có lúc nghe được đoạn nói đùa ngắn cũng là cười cười dịu dàng, thời gian này cứ như vậy dần dần trôi qua.
Đến buổi tối, bốn phía đều dựng cây đuốc thẳng lên, một chút đều không cảm giác buổi tối u ám. Luận võ ngày hôm nay cũng sắp kết thúc, tất cả mọi người nhìn ra rất tận hứng, từng người từng người ý chí chiến đấu sục sôi. demcodon-lequydon Một ngày ngồi yên tĩnh làm cho Mặc Thư Kỳ cảm giác được vẻ uể oải, không phải trên thân thể mệt mỏi, mà là tâm mệt mỏi, thân ở nơi phàm trần ồn áo mà bên trong tâm hồn lại cảm giác được vô cùng cô độc, phảng phất như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ .
Tâm tình có chút buồn bực, Mặc Thư Kỳ không muốn lại ngồi xuống: "Các vị, Mặc cảm thấy hơi uể oải, muốn xuống đi nghỉ ngơi, rất là xin lỗi, quấy rầy đến hứng thú của các vị." Trong giọng nói của cô mang lấy vẻ uể oải, thật giống như đang chứng minh mình không phải nói giả vờ.
"Không có chuyện gì, Mặc, là ta sơ sẩy, đã quên thân thể của ngươi không được khỏe, Hồng cô nương, nhanh đưa tiểu thư nhà ngươi về nghỉ ngơi đi." Chu Cầm áy náy nói. Những người khác cũng theo phụ họa.
"Dạ, Chu tiểu thư. Tiểu thư, chúng ta đi thôi." Hồng nói xong, liền để tay lên xe đẩy, chuẩn bị mang Mặc Thư Kỳ rời đi.
"Ừm, các vị, cáo từ, ngày mai gặp." Mặc Thư Kỳ quay về bọn họ gật gật đầu.
Đại hội võ lâm ngày thứ hai Mặc Thư Kỳ lấy thân thể không khỏe nên không có đi tham gia. Lúc sáng sớm, Lâm Tố và bọn người Lâm Thanh tìm đến cô thì cô còn nằm ở trên giường. Bọn họ nói với Mặc Thư Kỳ cố gắng giữ gìn sức khỏe của mình cho tốt liền rời đi. Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Mặc Thư Kỳ ở trong lòng âm thầm nói tiếng xin lỗi, cũng không biết sau khi mình đem tất cả mọi chuyện ra vạch trần còn có thể làm bằng hữu hay không, tất cả tùy duyên đi.
"Hồng, chuẩn bị xong chưa?" Giọng của Mặc Thư Kỳ lạnh như băng hỏi Hồng.
"Dạ Các chủ, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến ngày mai." Hồng cung kính nói.
"Ừm, rất tốt." Mặc Thư Kỳ gật gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ người bên cạnh muốn nói lại thôi, Mặc Thư Kỳ mở miệng nói: "Làm sao, còn có chuyện gì?"