Sau khi Mặc Thư Kỳ trở lại rừng trúc, một mình bình tĩnh đứng trước cửa sổ không nhúc nhích. Gió mát hơi thổi bay sợi tóc trắng như tuyết của cô, cả người có vẻ đặc biệt mờ ảo làm cho Hồng đứng sau lưng thấy cảnh này rất là lo lắng, thiếu nữ tóc bạc, Các chủ đến cùng là có bao nhiêu đau lòng mới trở thành như vậy.
Rạng sáng ngày hôm sau, Mặc Thư Kỳ cho Hồng đẩy rời khỏi thôn Bách Gia. Trở lại Mặc các, cô liều mạng làm việc như muốn bù đắp vào chỗ trống trong tâm hồn, nhưng mà giọng nói của Lâm Lam không ngừng vang lên ở bên tai cô. Mặc Thư Kỳ không ngừng ép buộc mình quên hắn đi, nhưng chính là không thể quên được, mỗi ngày chỉ có thể mượn thuốc ngủ. Bởi vì Mặc Thư Kỳ không ngừng điều tra, chân tướng cái chết cả nhà của Mặc gia rốt cục nổi lên mặt nước, thì ra hung thủ thật sự kia mới là kẻ giấu sâu nhất.
Đại hội võ lâm dần dần đến gần, Mặc Thư Kỳ mang theo Hồng bắt đầu đi về phía Lâm gia trang. Cô an bày người của Mặc các đi sớm đến Lâm gia trang sắp xếp. Bởi vì dung mạo và tóc của cô sẽ gây ra không ít mầm họa nhỏ cho nên cô mang mũ sa. Ban đêm hai người nghỉ lại một khách sạn thú vị, Hồng cho cô biết, khách sạn này tên là Long Tường, chưởng quầy là người thanh niên trẻ có tướng mạo bất phàm, mỗi một cử động đều lộ ra mê hoặc, không phải là nhân vật đơn giản. Mật thám ở đây điều tra nói cho cô biết gian khách sạn này là tứ đại gia tộc của võ lâm hợp lại mở ra. demcodon-lequydon
Khách sạn Long Tường là con đường duy nhất đi về Lâm gia trang, cho nên tứ đại gia tộc chuyên phái người ở đây thu thập điều tra nhân sĩ giang hồ, có rất ít người biết bí mật này. Hiện nay tứ đại gia tộc của võ lâm chia ra là: Lâm gia, Lý gia, Chu gia và Vương gia. Chủ của Lâm gia - Lâm Khiếu Thiên là đương nhiệm Võ Lâm minh chủ, lần Đại hội võ lâm này cử hành ở Lâm gia trang.
Lầu hai khách sạn Long Tường, Mặc Thư Kỳ và Hồng ngồi ở một chỗ sát cửa sổ. Thời điểm cô nhàn nhã thưởng thức trà trong tay nghe đông đảo người võ lâm sĩ nói chuyện phiếm thì có một đám người đi từ cửa vào. Đám người kia có bảy người, ba nam bốn nữ, mỗi người đều có tướng mạo bất phàm, nữ phong độ phóng khoáng, nam tuy là mang theo khăn che mặt nhưng cũng không che giấu được phong thái. Trong bảy người đó có một nam tử thật giống như bị thương, một nữ tử trong đó ôm hắn đi vào. Sau khi vào khách sạn, nữ tử ôm nam tử hô to: "Có đại phu hay không, ai đi tìm đại phu." Giọng nói của nữ tử rất lo lắng, thật giống như lo lắng cho nam tử trong ngực.
"Ai nha, các vị đừng có gấp, trước tiên theo ta đi vào phòng khách, tiểu nhị, còn không mau đi thỉnh đại phu." Chưởng quầy yểu điệu lắc lắc hông của mình đi tới trước mặt các nàng, nhưng sau khi nhìn thấy người bị thương ánh mắt toát ra một tia lo lắng, nhưng phát hiện mình đang lúng túng liền vung vẩy cái khăn xinh đẹp trong tay, ngoài miệng nói nhỏ gì đó.
Sau khi bảy người theo chưởng quầy đi tới phòng khách, bên trong khách sạn nhất thời càng náo nhiệt lên.
"Nhìn thấy không? Mấy người vừa nãy là bốn người võ lâm của đại gia tộc." Một người phụ nữ dáng dấp thô thiển nói.
"Đúng đấy, mấy nam tử kia là thân đoạn nhi, chà chà, thực sự là tuyệt sắc nhân gian nha! Nếu như của nhà ta thật tốt biết bao nhiêu!" Một nữ nhân hèn mọn vuốt cằm mình nói.
"Đừng nằm mơ, cẩn thận bốn người của đại gia tộc kiếm chuyện với ngươi. Lại nói, nhà người ta làm sao sẽ coi trọng ngươi, ngươi cũng không nhìn một chút hình dạng con gấu của mình." Một người biểu lộ ra rất khá chính là nữ nhân đang trả lời, nữ nhân hèn mọn kia ngượng ngùng ngậm miệng lại.
"Có điều bàn về tuyệt sắc đương nhiên phải kể tới Y Tiên." Một nữ tử thân mang trường sam màu xanh lắc cây quạt trong tay, quỷ dị nói.
"Y Tiên? Nàng không phải là nữ tử sao? Huống hồ, thời điểm Y Tiên hành nghề y không phải đều mang mặt nạ sao? Làm sao có người sẽ thấy dung mạo thật của nàng?" Có người hỏi.
"Đúng nha đúng nha!" Mọi người đều đồng ý nói.
Nữ tử y phục màu xanh đầu tiên là cười thần bí, nhìn mọi người một chút mới phát hiện tất cả mọi người đem tầm mắt dồn lên trên người nàng, chậm rãi mở miệng: "Hừ hừ. Các ngươi đây là không biết, theo tin vỉa hè cho biết, dung mạo của Y Tiên có thể so với người trên trời, chỉ cần gặp được dung mạo của nàng đều sẽ mê nàng."
"Nói thật dễ nghe, ngươi nhìn qua sao?" Có người không phục. Nữ nhân y phục màu xanh cười cười, không trả lời nàng.
"Hồng, phái người đi thăm dò nữ nhân kia." Mặc Thư Kỳ nghe xong nữ nhân kia liền nói với Hồng.
"Dạ, Các chủ."
Bỗng nhiên, một tiếng quát tháo thê thảm làm cắt đứt câu chuyện của mọi người: "Sẽ không---, ngươi… cái lang băm này, cút cho ta." Giọng nữ nhân tức giận hô. Một đợt tiếng ‘bùm bùm’ vang lên, tiếp theo thì có một nữ nhân cõng hòm thuốc hoang mang hoảng loạn chạy ra.
"Tình tỷ tỷ, ngươi bình tĩnh đi, Thanh ca ca sẽ không sao, chúng ta đi Thanh Cốc tìm đại phu tốt hơn, nhất định sẽ chữa khỏi cho Thanh ca ca." Một nam tử non nớt an ủi.
"Ô… ô… đều là ta sai… là ta không tốt. Nếu như ta không đuổi theo con thỏ kia, Thanh ca ca sẽ không vì cứu ta mà bị thương, đều là ta sai… ô.. ô.. ô.." lại một giọng nam đau lòng tự trách, tiếng nói của hắn yểu điệu, nghe ra có chút run rẩy.
"Được rồi, đều yên tĩnh một chút, hiện tại quan trọng chính là làm sao chữa khỏi cho Tình nhi, không cần đi thảo luận những vấn đề không cần thiết kia." Nữ tử lạnh lùng cắt đứt cuộc nói chuyện của những người khác.
"Đi, Hồng, qua xem một chút." Hồng đẩy Mặc Thư Kỳ đi tới trước cửa gian phòng của bảy người kia. Mặc Thư Kỳ lễ phép quay về gian phòng của mọi người nhẹ giọng nói: "Xin quấy rối một chút, có thể để cho tại hạ nhìn được không? Tại hạ là đại phu, cố gắng có thể giúp được các vị."
Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh một hồi, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mặc Thư Kỳ ngoài cửa, chỉ thấy một vị nữ tử y phục trắng ngồi bên trong một cái ghế dựa kỳ quái, do một nữ tử y phục màu hồng đẩy. Trên đầu nữ tử y phục trắng mang theo mũ sa cùng màu, che khuất gương mặt của nàng, làm cho người ta cảm giác một loại thần bí thanh nhã, mà nữ tử y phục màu hồng phía sau nàng cả người toả ra sát khí, khiến người ta cảm thấy khó có thể tới gần, người thông minh vừa nhìn liền biết hai người bọn họ là quan hệ chủ tớ, nữ tử y phục màu hồng đối với vị nữ tử y phục trắng kia rất là cung kính.
Mọi người rất nhanh đều phục hồi lại tinh thần, một nữ tử lễ phép nói với Mặc Thư Kỳ: "Tại hạ là Chu Cầm, xin hỏi các hạ là…?"
"Tại hạ họ Ngọc, là một đại phu đi khắp nơi, hiểu sơ một ít y thuật, mới vừa nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng la đau thương, nghĩ là các vị gặp phải chuyện phiền toái gì, cho nên muốn nhìn xem có thể đến giúp các vị hay không." Quay về phía mọi người tứ đại gia tộc Mặc Thư Kỳ nói ra tên giả của mình, hiện tại cô không thể cho các nàng biết thân phận của mình.
"Ngọc tiểu thư, đây…" Chu Cầm có chút chần chờ.
"Tỷ tỷ, liền để vị tiểu thư này thử xem đi, ngược lại…" Một nam tử khá nhỏ tuổi nói: "Ngọc tiểu thư, mời đến đây, ta tên là Chu Nhược Lan, là tam công tử Chu gia của tứ đại gia tộc. Người bị thương nằm trên giường chính là đại công tử Lâm gia, tên là Lâm Thanh, ngồi ở bên giường chính là tỷ tỷ của Lâm Thanh ca ca, tên là Lâm Tố. Bên cạnh Lâm Tố tỷ tỷ chính là đại tiểu thư Lý gia - Lý Dao và nhị công tử Lý Vận. Còn có vị ở bên cạnh Lý Vận ca ca chính là Chu Điệp tỷ tỷ, mới vừa cùng tiểu thư nói chuyện là đại tỷ của ta - Chu Cầm." Chu Nhược Lan giới thiệu mọi người trong gian phòng cho Mặc Thư Kỳ biết, ngoại trừ Lâm Thanh nằm trên giường và Lâm Tố ở bên cạnh hắn. Thời điểm Chu Nhược Lan giới thiệu mấy người còn lại cho Mặc Thư Kỳ liền gật gật đầu với Mặc Thư Kỳ, trong đó hai mắt Lý Vận nhìn Mặc Thư Kỳ lóe ra ánh sáng âm u, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
"Các vị, có lễ, tại hạ Ngọc Mặc, vị bên người này là hộ vệ của tại hạ - Ngọc Hồng." Mặc Thư Kỳ cũng giới thiệu mình và Hồng cho các nàng biết.
"Ngọc tiểu thư, xin mời…" Chu Nhược Lan đưa Mặc Thư Kỳ mời đến bên giường Lâm Thanh, mấy người khác trong phòng đều không có phản đối như là ngầm đồng ý.