Mặc Thư Kỳ làm cho Lâm Khiếu Thiên kinh ngạc, bà kinh ngạc nhìn Mặc Thư Kỳ, ánh mắt kia rõ ràng đang nói ra: ‘Sao ngươi biết được?’
Mặc Thư Kỳ cười thần bí: "Lâm trang chủ không cần kinh ngạc, bản tọa có thể biết là do bản tọa tự đi điều tra qua, nói thật cho ngài biết vậy, thật sự bảo tàng chân chính bản tọa đã biết nó ở đâu, hiện tại là muốn xem ý của Lâm trang chủ ngài thế nào?"
"Lời ấy là thật chứ?" Lâm Khiếu Thiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn hỏi.
"Tất nhiên. Chỉ là không biết Lâm trang chủ ngài muốn vị kia phía sau ngài an bài như thế nào?" Mặc Thư Kỳ nói chuyện đương nhiên.
"Đây…. Mặc tiểu thư, để Lâm mỗ suy nghĩ thêm đi." Lâm Khiếu Thiên rối rắm nói.
Mặc Thư Kỳ tựa như cười mà không phải cười nhếch nhếch khóe miệng: "Được rồi, vậy bản tọa sẽ chờ tin tức tốt của Lâm trang chủ."
Lâm Khiếu Thiên nhìn thẳng Mặc Thư Kỳ nói: "Vậy thì.... bảo tàng này…. "
"Mảnh này trước tiên đưa cho ngài, chờ đến khi có tin tức cụ thể bản tọa tự sẽ thông báo cho Lâm trang chủ." Mặc Thư Kỳ đưa vật cầm trong tay cho Lâm Khiếu Thiên sau đó mỉm cười nhìn Lâm Khiếu Thiên.
"Tốt lắm, tốt lắm, vậy Mặc tiểu thư mau đi đi." Lâm Khiếu Thiên mặt mũi tràn đầy vui vẻ không thể chờ đợi kết quả được nữa.
"Ừ, vậy Lâm trang chủ, bản tọa đi trước." Mặc Thư Kỳ xoay người đi ở chỗ Lâm Khiếu Thiên không nhìn thấy lộ ra một nụ cười gian trá.
Nhìn bóng lưng Mặc Thư Kỳ rời đi Lâm Khiếu Thiên cầm thật chặt đồ vật trong tay lâm vào trầm tư. Dưới cái nhìn của bà lời Mặc Thư Kỳ nói rất có lý, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này mình biết rõ Mặc Thư Kỳ là người nham hiểm giả dối. Mình từ trước đến nay đều đoán không được nàng đang suy nghĩ gì, từ trong lúc vô tình rơi vào trong cạm bẫy nàng bố trí, đồng thời bởi vậy còn hại chết vài người đệ tử. Bây giờ nàng đột nhiên muốn lấy lòng mình, cũng không biết đánh chủ ý gì. Thế nhưng không thể phủ nhận nàng tung cái thẻ đánh bạc này rất mê người, tự mình nghĩ không động lòng cũng không được, hơn nữa nàng nói những câu kia mình trước đây cũng có nghĩ tới, mặc dù không phục, nhưng lại không có cách nào khác. Nếu như lời Mặc Thư Kỳ nói chính là thật sự đến lúc hợp tác với nàng thì được sẽ càng nhiều, chờ mọi chuyện vừa kết thúc thì đẩy tất cả lên trên người một mình Mặc Thư Kỳ, đến lúc đó để cho hai người kia đấu với nhau thôi, hơn nữa so với vị kia thì Mặc Thư Kỳ dễ đối phó hơn nhiều. Bây giờ thì xem lời Mặc Thư Kỳ nói có mấy phần thật mấy phần giả, vẫn là trước tiên nhìn kỹ hẵng nói sau.
Ngày hôm sau, mấy người lại bắt đầu con đường tìm bảo vật, trên đường đi vẻ mặt của Lâm Khiếu Thiên càng ngày càng phong phú, có điều bất luận nhìn từ góc độ nào cũng đều là hài lòng. Bởi vì bà nhìn thấy Mặc Thư Kỳ từ từ xa lánh Lâm Lam, mà Lâm Lam cũng càng ngày càng ưu thương. Mặc dù còn có thể từ trên gương mặt của Mặc Thư Kỳ nhìn thấy không đành lòng, thế nhưng đáy mắt của nàng thật sự là lạnh lùng. Vậy thì chứng minh lời Mặc Thư Kỳ nói đến vẫn có mấy phần thật sự, dựa vào bà hiểu rõ nữ nhân, không có nữ nhân nào sẽ từ chối của cải và quyền lực. Mặc Thư Kỳ cũng là nữ nhân, cho nên nàng cũng không thể tránh khỏi. Nhưng là bà lại quên Mặc Thư Kỳ ẩn giấu ở đáy mắt càng sâu một tia mỉa mai kia, cho đến cuối cùng bà vẫn rối tinh rối mù.
Ngày này mấy người đang nghỉ chân ở trong một trà lâu, ở đây còn có rất nhiều nhân sĩ giang hồ. Vốn là Lâm Khiếu Thiên còn cảm thấy rất thoải mái, nhưng là những người kia nói chuyện làm cho các nàng không thể không để ý.
"Ê ê ê, các ngươi có nghe nói không, chuyện lớn bây giờ trên giang hồ." Một nữ tử thô lỗ thần thần bí bí nói.
"Ngươi đang nói chuyện bản đồ kho báu à, chuyện này người nào không biết chứ."
"Nhưng các ngươi cảm thấy chuyện bản đồ kho báu này ở trên người Võ lâm minh chủ Lâm Khiếu Thiên là có thật không?" Lại một nữ tử không xác định nói.
"Chuyện này ai biết được, có điều tám phần mười là sự thật, có người nói đi cùng với Lâm Khiếu Thiên còn có người gọi là Y Tiên Mặc Thư Kỳ. Địa vị của Mặc Y Tiên ở trên giang hồ các ngươi cũng không phải không biết chứ, cho nên ta dám nói khẳng định nhất định là sự thật."
"Mặc Y Tiên ư? Nói như ngươi vậy đúng là có mấy phần đạo lý, Mặc Y Tiên ở trên giang hồ là người rất lương thiện. demcodon-ddlqd Vì dân chúng và những nhân sĩ giang hồ chúng ta đã làm nhiều chuyện tốt, ta có một người biểu tỷ trước đây sinh bệnh, đều sắp chết đi nhưng Mặc Y Tiên vừa ra tay nàng lập tức liền khỏe rồi. Cho nên nói nàng thật sự không hổ một tên Y Tiên này."
"Đúng đó đúng đó, có điều các ngươi nói Mặc Y Tiên này vì sao lại đi cùng người như Lâm Khiếu Thiên chứ? Lâm Khiếu Thiên này ở trên giang hồ có thể nói là chuốc lấy tiếng xấu, người người muốn đánh, ngay cả những tiểu hài tử kia đều không muốn nói lên tên của bà."
"Hứ, Lâm Khiếu Thiên này thật chẳng ra gì, ta xem Mặc Y Tiên đi chung với ả tám phần mười là bị ả uy hiếp."
"Ta cũng cảm thấy như vậy."
"Bất quá đối với chuyện bản đồ kho báu này các ngươi cảm thấy thế nào?"
"Đương nhiên là đi cướp, không phải có người nói có được cái bảo tàng này là có thể được quyền lợi bậc nhất, làm cho người người động lòng."
"Đúng đó, coi như không giành được thứ quan trọng, nhưng cũng có thể làm người phát tài."
"Đúng đó, vậy chúng ta cùng đi chứ."
"Cũng được, vậy chúng ta nhanh chóng một chút đi lên núi Phượng Tê đi."
"Được, đi nhanh đi, nếu như đi chậm có thể cái gì cũng không có."
Nói xong mấy người liền vội vã đứng dậy, chạy đi về phía núi Phượng Tê.
Bên này sắc mặt của Lâm Khiếu Thiên tức giận biến thành màu đen, bà lên cơn giận dữ nhìn Mặc Thư Kỳ: "Mặc tiểu thư, ngươi có cái gì muốn giải thích không?"
Thái độ của Lâm Khiếu Thiên làm cho Mặc Thư Kỳ sầm mặt lại, cô trầm thấp giọng nói trả lời: "Lâm trang chủ đây là đang hoài nghi tại hạ tiết lộ bí mật ư?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Chuyện này cũng chỉ có ngươi và ta biết, không phải ta chính là ngươi. Ta tự biết chính mình chưa từng nói, vậy chỉ có thể là ngươi nói ra, chẳng lẽ ta còn oan uổng ngươi không nói." Lâm Khiếu Thiên tức giận nói.
Mặc Thư Kỳ ngồi một hồi đứng lên, giống như trừng mắt Lâm Khiếu Thiên: "Lâm trang chủ, là ai tiết lộ bí mật thì trong lòng rõ ràng, võ công của bản tọa mất hết trong khoảng thời gian này lại vẫn đi cùng với ngài, làm sao có thời giờ đi. Huống hồ biết chuyện bảo tàng ở núi Phượng Tê này cũng không giống như là chỉ có hai người ngài và ta biết rõ." Mặc Thư Kỳ lạnh lùng nhìn chung quanh người ở bên cạnh một hồi.
"Ngươi nói các nàng?" Lâm Khiếu Thiên từ tầm mắt của Mặc Thư Kỳ nhìn sang, dứt khoát lắc lắc đầu, nói: "Không thể."
"Sao lại không thể?" Mặc Thư Kỳ cười mỉa một tiếng: "Lâm trang chủ trước đây không phải đã nói nữ nhân vì quyền lợi và phú quý chuyện gì cũng có thể làm được đúng không? Huống hồ bảo tàng này đối với bất cứ ai mà nói cũng không phải của cải nhỏ bé, tại sao các nàng không thể vì của cải mà bán đứng ngài chứ?"
Lâm Khiếu Thiên trầm tư một chút, ngay cả bản thân bà cũng không tin Mặc Thư Kỳ sẽ mang chuyện bảo tàng nói ra, người mang chuyện này nói ra đối với nàng một chút chỗ tốt cũng không có. Vì vậy Lâm Khiếu Thiên đưa tầm mắt chuyển tới trên người các đệ tử của bà, vẻ mặt âm u lạnh lẽo nói: "Nói, chuyện này là ai trong các ngươi nói ra?"
Chúng đệ tử đều nhìn nhau không nói gì.
"Xem ra không ai chịu thừa nhận, Lâm trang chủ, đưa cho các nàng thuốc bản tọa mới làm ra đi." Mặc Thư Kỳ lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời Mặc Thư Kỳ nói thân thể chúng đệ tử không ngừng run rẩy, các nàng tập thể đưa tầm mắt chuyển tới trên người sư phụ của mình Lâm Khiếu Thiên. Nhưng các nàng nhìn thấy Lâm Khiếu Thiên giống như đang suy nghĩ phía sau thân thể của Mặc Thư Kỳ tử chiến càng thêm lợi hại.