“Ghen thì sao mà không ghen thì sao?”
“Ơ, thế rốt cuộc anh bị làm sao?”
“Je vous aime” ( Anh yêu em)
Dứt lời liền ngắt máy để lại Thẩm Hạ Nhiên một bầu trời hoang mang.
Cô nhanh chóng gọi cho Lien để hỏi.
Cô vốn chỉ biết tiếng anh chưa học thêm ngôn ngữ khác, cũng may có Lien từng đi du học Pháp mới giúp cô khai sáng câu nói vừa rồi.
Đến khi cuộc gọi đã kết thúc mà cô còn chưa hoàn hồn, hiểu nghĩa được câu đó máu trong người cô như nóng lên mặt muốn bỏng rát.
Một tuần sau câu nói đó Doãn Bách Thần vẫn chưa về, công việc được bàn giao qua máy tính, Thẩm Hạ Nhiên hai ngày còn nhẫn nại đuoejc nhưng một tuần thì hoàn toàn không.
Điện thoại thì mất liên lạc, cũng chẳng biết ting tích ở đâu.
Thấy đứa trẻ buồn phiền, quản gia không kìm lòng được nói cho cô địa chỉ nhà anh hay lui tới.
Sau nửa giờ đồng hồ chuẩn bị, tính cô luôn muốn rõ ràng, tự dưng nói thích người ta xong biệt mất tăm hơi.
Đi đến địa chỉ quan gia đưa mất ba giờ đồng hồ cũng tới.
Trước mắt cô là căn biệt thự sát biển, không khí ở đây đúng là thoải mái hơn ở thành phố mà.
Chần chừ một lúc cô mới đi vào.
Dùng chiếc chìa khoá bác quản gia đưa cô mở cửa đi vào, tham quan dưới tầng trệt một lượt, cô nhẹ nhàng bước lên lầu.
Phòng ngủ rất nhiều, bày trí theo phong cách khác nhau, cuối hành lang là một căn phòng đóng hờ cánh cửa.
Nhẹ nhàng bước đến, đẩy cửa ra rồi đứng bất động nhìn anh như đang chờ đợi một điều gì đó.
Thấy cửa từ từ mở ra, Doãn Bách Thần mở hộc bàn làm việc cầm sẵn trong tay một khẩu súng giảm thanh đã lên nòng sẵn, chuẩn bị tư thế tránh đạn.
Thấy Hạ Nhiên đứng trước mặt mình chỉ cách vài mét.
Anh đứng có chút bất ngờ nhìn cô, cô nhìn anh, cả hai nhìn nhau đến ngốc ra.
Trên mặt Hạ Nhiên còn nở một nụ cười mỉm, ánh mắt to tròn long lanh nhìn người đối diện, trong mắt cô sáng long lanh nhìn người đối diện, trong mắt cô sáng ngời lấp lánh như chứa đựng cả dải ngân hà lung linh.
Doãn Bách Thần vội cất súng vào lại trong hộp, đi đến nắm tay kéo cô bước đến ghế ngồi trước màn hình máy tính.
Quá bất ngờ quên cả tắt máy tính, quên cả cùng tổ chức đang họp bàn kế hoạch tấn công Casser và dự trữ vũ khí.
Mọi người bên kia màn hình bất động không dám lên tiếng, nín thở nhìn hai người họ nói chuyện.
Lúc này cả tổ chức mới vỡ lẽ ra, hoá ra cra tuần nay lão đại của họ tóc bốc đầu hoả mặt bốc hàn khí vì chuyện tình cảm.
Thế là họ sắp có thêm người lãnh đạo mới, không chỉ còn là thiếu chủ mà là thiếu chủ và thiếu phu nhân nha.
Tay anh không buông khỏi mặt cô, cứ xoa nhẹ hai gò má, động tác dịu dàng nâng niu, hành động như muốn vơi đi nỗi nhớ của những ngày qua.
Hạ Nhiên mỉm cười thật tươi, nụ cười sáng rực như ánh nắng ấm áp hiếm hoi sưởi ấm và chíu rọi lên thế giới lạnh lẽo của anh.
Khung cảnh lãng mạng hoá đi vào lòng đất khi tiếng la của Doãn Bách Thần vang lên.
Thẩm Hạ Nhiên ra sức cắn lấy ngón tay đang sờ loạn trên mặt mình, nhưng cắn thế nào vẫn không ngăn được mấy ngón tay đang làm loạn kia.
“Tối hôm tuần trước anh nói gì anh nhớ chứ”
“Tất nhiên nhớ”
“Nói lại tôi nghe”
“Je vous aime”
Màn hình phía bên kia bất ngờ đến ngơ ngác.
“Có thể xem đây là lời tỏ tình chứ?”
“Có thể.
Vậy ý quý cô đây thế nào”
“I will consider your attitude” ( Tôi sẽ xem xét thái độ của bạn)
Khoé môi ai kia chợt cong lên khi nghe đuoejc câu trả lời.
“Đến đây rồi vậy em ở đây chơi vài ngày nhé”
Doãn Bách Thần rất nhanh vứt mọi chuyện ra sau vui vẻ gật đầu.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm Hạ Nhiên.
Một màn này tất cả thủ vệ, sát thủ K và Will đều chứng kiến đến ngoác cả miệng.
Không ai dám lên tiếng tưởng chừng như nín cả thở.
Hạ Nhiên vui vẻ cười tươi đứng dậy chạy xuống lầu vác vali lên rồi hỏi anh.
“Phòng anh ở đau để em còn xếp đồ của em vào”
Chưa kịp trả lời, loa máy tinhd đã phát ra tiếng “wo..” phỏng chừng như của rất nhiều người.
Cả hai lúc này mới chú ý đến màn hình trước mặt mình, của hai chỉ là màn hình nhỏ, còn của tổ chức thì là cả một màn hình lớn trăm inch.
Lúc này mọi người mới ồ lên.
“Ở chung phòng!”
___________________________
Hãy tha lỗi cho người chưa từng có mảnh tình vắt vai này, hoàn toàn không có miếng kinh nghiệm.
Đường đến iuduong sơ sơ thôi, để nhanh đến phần sau he..