Hạ Nhiên ôm chặt mẹ vào lòng nhắm mắt chuẩn bị ăn đạn, bọn chúng thao tác quá nhanh, vừa xoay mẹ vào lòng đã nghe liên tục ba phát súng vang lên.
Nhưng cô không cảm thấy đau, từ phía sau lưng cảm giác có vật gì đó từ từ áp lên người mình, nặng dần nặng dần.
Mùi trầm hương nhè nhẹ toả ra từ sau gáy chầm chậm chui vào cánh mũi.
Anh ôm chặt lấy cô, hơi thở dần trở nên nặng nề chậm chạp.
Cô hoảng hốt la lớn, cùng lúc đó Time và hai người kia vừa đến nơi.
Will và K bắn ngược lại hai chiếc máy bay kia, Time chạy đến ôm lấy anh xem xét.
Doãm Bách Thần nghiến răng ôm lấy vết thương trên bụng, ba viên đạn ghim sâu vào trong người khiến anh không thở nổi.
Gằn giọng nói với Time.
“Đưa mọi người rời khỏi đây nhanh! Tôi sẽ bắn hạ bọn chúng!”
“Không được! Anh đi cùng em, em cõng anh, nhanh lên!”
Hạ Nhiên hoảng loạn giọng run run, nước mắt chực trào rơi ra liên tục.
Hai chiếc trực thăng bắt đầu tiếp tục xả đạn ép cho anh và cô phải lộ diện, Hạ Nhiên lánh khỏi làn đạn vào trong tìm vũ khí, rốt cuộc trong hộp đen dưới gầm cũng tìm được hai khẩu súng mạnh, sức công phá gần bằng đại bác.
Thao tác nhanh gọn trong ba mươi giây đã lắp đạn sẵn sàng.
Thân thể nhanh nhẹn chạy đến bên anh, bộ lễ phục cưới trắng tinh khôi giờ đây đã thấm đãm một màu đỏ chói loá.
Anh không ngừng nôn ra máu, ngồi dựa ở mui thuyền thở yếu ớt.
Giác quan của cô đã đúng, nỗi lo sợ lúc này đã thành sự thật, anh lần nào cũng vì cô mà gặp nguy hiểm.
Anh gượng dậy cầm lấy khẩu súng nhắm vào chiếc máy bay trực thăng lớn mà bắn.
Ầm…
Một tiếng nổ vang trời, chiếc trực thăng lảo đảo rơi xuống biển, nước biển văng tung toé tràn lên chỗ anh, một ít bị bắn lên lưng thấm vào vết thương càng thêm đau rát.
Chiếc máy bay nhỏ lúc nãy thấy vậy liền rút lui, cô ngắm bắn thẳng vào đầu máy bay, một tiếng nổ lớn lại vang lên.
Time lái thuyền đến boong tàu, Hạ Nhiên đang dìu anh đến.
Hoá ra ba mẹ và hai người kia rời đi trước chỉ để lại Time để lái tàu, anh đang bị thương không thể lái, cô không biết lái, để lại Time là thích hợp.
Đọc t.