"Ngươi hành sự không bị ai phát hiện đó chứ?"
"Ông chủ yên tâm! tôi rất cẩn thận!"
"Tốt! tháng này sẽ tăng lương cho ngươi!"
Nói xong, hắn liền ấn nút mở nghe, nhưng âm thanh phát ra không lớn nên hắn phải để sát lỗ tai, nghe qua một hồi đôi mắt hắn có chuyển biến mạnh, chỉ thấy sự kinh hãi trong đôi mắt đó kèm theo là khoảng bầu hoang mang không hề nhẹ.
Sau một hồi mới đặt thiết bị nghe lén xuống bàn, khuôn mặt giờ đã trở nên nghiêm túc, ánh mắt cứ nhìn chăm chú vật ở trên kia.
Quả nhiên hắn đoán không hề sai, lúc máu ở chỗ đó của Thiến Vy chảy xuống hắn đã nghi ngờ rồi, suốt hai ngày nay hắn vẫn luôn cho người tới bệnh viện âm thầm thám thính, kết quả là thật hơn nữa lại còn là con của Dịch Thừa Phong.
Suy nghĩ còn chưa dừng lại thì hắn liền nghe âm thanh của một người đàn ông khác phát ra.
"Ông chủ, Lăng nhị thiếu đang ở bên ngoài nói đòi gặp ông, nên cho vào hay đuổi?"
"Cho nó vào đây đi!"
Người nọ cúi đầu lui đi, tầm mấy phút sau Lăng Thiên Phàm đi vào, bước đến thẳng mặt hắn, cả hai người bây giờ y như người xa lạ, Lăng Thiên Trì cũng không thèm nhìn anh.
"Em có chuyện muốn nói với anh.
"
Lăng Thiên Trì cười nhẹ, lại thản nhiên uống một ngụm trà nói: "Em trở về mà nói với Dịch Thừa Phong, muốn anh tha cho con tiện nhân đó là không đời nào!"
Lăng Thiên Phàm nghe xong không hề ngạc nhiên, anh biết Lăng Thiên Trì xưa nay luôn giỏi liệu sự như thần nên cũng không lấy làm lạ, chỉ nói: "Anh hai, anh thay đổi rồi!"
"Ừ, thay đổi thì sao? em định không nhận người anh hai này nữa à?"
Hắn tới giọng điệu nói chuyện với anh cũng thay đổi, vì ai mà khiến hắn thành ra nông nổi như bây giờ?
"Em vẫn còn nhớ lúc còn nhỏ anh từng nói với em rằng, đối đãi với con gái phải luôn biết nhường nhịn và không được động tay động chân, mãi cho đến ngày hôm nay khi em nhìn thấy anh đánh Thiến Vy trong đoạn clip đó, đánh không một chút nương tay, lúc đó em tự hỏi, đó có phải là anh hai của em không? em không dám tin, anh hai của em từ lúc nào lại trở nên dã man như vậy? những lời dạy bảo mà anh đã từng nói với em trước kia đâu hết rồi?"
Tâm trí hắn trống rỗng, hận thù đã làm cho hắn quên mất bản thân hắn trước kia là người như thế nào, cũng suýt quên mất hắn vẫn còn một người em trai, thầm thở dài trong lòng, rồi nhìn anh nói: "Lão nhị, em nghe cho kỹ đây, dù anh có độc ác dã man như thế nào thì anh mãi mãi vẫn là anh trai của em!"
Đôi mắt phượng hoàng của hắn trong trẻo như trăng trên trời cùng với nụ cười dịu dàng đẹp tựa hoàng hôn khiến Lăng Thiên Phàm lại xao xuyến nhớ lại nhiều năm về trước, khi mọi thứ vẫn còn bình yên, Lăng Thiên Trì cũng dùng ánh mắt yêu thương đó nhìn anh như vậy.
Ba mẹ hai người đã mất từ khi cả hai vẫn còn rất nhỏ, ông nội một thân nuôi dưỡng hai anh em đến năm , tuổi thì cũng qua đời.
Lăng Thiên Trì từ nhỏ đã rất có thiên phú, không cần qua trường lớp đào tạo cũng trở thành một diễn viên rất có tiềm năng.
Từ lúc bước chân vào giới giải trí hắn đã quen biết Cố Tiểu Ngọc, trong giới hai người luôn có quan hệ rất tốt nên luôn bị người ta hiểu lầm, sau này khi cô gái đó yêu Dịch Thừa Phong tuy hắn có thất vọng nhưng chưa bao giờ sinh lòng ghen tị hay có niệm ý xấu, ngược lại còn cảm thấy rất vui vì cô gái đó đã tìm được tình yêu của đời mình.
Lăng Thiên Trì là người lớn tuổi nhất trong ba người, nên lúc nào cũng nhường nhịn và nhận phần thiệt về mình, nói về chuyện còn nhỏ khi đi học thì hai anh em nhà họ Lăng này đã quen biết Dịch Thừa Phong, đối với Dịch Thừa Phong hắn tuy không có biểu lộ tình cảm nhiều nhưng Lăng Thiên Phàm biết anh hai lúc nào cũng rất công bằng, chỉ là anh hai bây giờ đã khác trước kia rồi.
Tỉnh mộng lại, hắn một mực lắc đầu, chỉ thấy người trước mặt anh tuy quen thuộc nhưng lại thật xa lạ, không hiểu sao trong lòng lại có một cảm giác khó nói nên lời chỉ biết thở dài cho qua rồi nói một câu khác.
"Anh thật sự không thể tha cho Thiến Vy sao? cô ấy hoàn toàn không có lỗi gì hết.
Anh có biết anh đã hại cô ấy xảy thai và mất luôn khả năng sinh con rồi không?"
"Biết!" Hắn thản nhiên.
"Biết? Anh biết mà anh vẫn có thể dửng dưng như vậy?"
"Thì sao? cái thai cũng chỉ mới ba tuần còn chưa có hình hài gì, người ta ba tháng còn đi phá bỏ rần rần kìa!"
"Những lời vô nhân đạo như vậy mà anh cũng có thể nói ra được? Ba tuần cũng đã là một sinh mạng nhỏ rồi!"
"Đủ rồi! Tất cả đều là quả báo của cô ta! Nếu không phải có sự tồn tại của cô ta thì Tiểu Ngọc làm sao chết! bốn người chúng ta làm sao chia năm xẻ bảy, em không hận cô ta thì thôi ngược lại còn ở đây nói giúp cho cô ta!"
"Em không nói giúp cho ai hết, Tiểu Ngọc cũng là bạn của em, cô ấy mất em cũng rất đau lòng, nhưng mà người thì cũng đã chết rồi, anh báo thù thì được cái gì, cô ấy cũng đâu có sống lại được.
".