Hai người trố mắt nhìn nhau. Tại sao lại cả hai cùng xin lỗi vậy?
- Ân Ân, mày xin lỗi tao cái gì?
- Tao...Tao... Hôm qua, Mạc Phong vừa tỏ tình với tao
Trái với suy nghĩ của cô, nó lại tỏ ra vui mừng:
- Ầy, sợ nha. Được hotboy tỏ tình cơ đấy!
- Không phải mày thích Phong Phong à?
Nó đưa tay gõ vào đầu cô một cái
- Mày ngốc à? Tao không thích Phong, tao thích người khác cơ
Nguyệt Ân ngạc nhiên đến mức cằm sắp rớt khỏi mặt. Thế mà cô cứ tưởng... Làm hôm qua nghĩ nhiều mất cả một đêm đọc truyện.
- À, Tiểu Vân, mày xin lỗi tap cái gì thế?
Tiểu Vân cụp mắt xuống, nói nhỏ:
- Ân Ân, chuyện này... Mày đừng giận tao, phải thật bình tĩnh hiểu không?
- Biết rồi, bạn bè với nhau, mày cứ nói đi.
- Thật ra ý, là bố mẹ tao có việc đi nước ngoài, mà lại không yên tâm cho tao ở nhà một mình...
- Thì mày qua nhà ở cùng tao, vui quá còn gì?
- Không, bố mẹ tao không cho. Ông bà bắt tao sang nhà vị hôn thê sau này của tao...
- Uầy, Tiểu Vân có hôn thê từ khi nào đấy? Đẹp trai không hả?
- Mày bớt bớt cái miệng lại, đừng có ngắt lời tao!
- Oke. Mày kể tiếp đi!
- Nhưng mà tao lại không ngờ là, hôn thê của tao lại là Duy Vũ. Ân Ân, xin lỗi!
Cô cảm thấy bầu trời như sụp đổ. Làm ơn ai nói với cô đây là mơ đi. Làm sao có thể như thế được, khi mà bạn thân cô và người cô yêu lại sống cùng nhà với nhau cơ chứ. Không những vậy còn là hôn thê của nhau, vậy thì tình cảm của cô cho anh trước nay chỉ là bỏ đi sao?
- Ân Ân, mày sao thế?
- Ừm, không sao. Hôm nay tao bùng, chiều mày về một mình nhé!
- Ơ này, Ân à...
Nó gọi với lại nhưng không được. Cô đã chạy đi xa mất rồi. Trong chuyện này nó thực sự chỉ là cái bình vôi thôi, nó chả làm gì cả. Bố mẹ bắt nó làm gì thì nó làm thế thôi, nó cũng áy náy lắm chứ!
Nguyệt Ân vừa chạy vừa khóc, cô tới một nơi không có người, hét thật to để giải tỏa. Cô cứ chạy, chạy tới một nơi ngày cô còn nhỏ, bà ngoại cô hay dẫn cô tới: cánh đồng hoa lưu ly.
Nới đây không quá rộng lớn, nó nhỏ thôi, nhưng đủ rộng để cô được thoải mái.
- Aaaaaaaa.....
Cô hét thật to, từng cơn gió thổi mạnh, mái tóc dài của cô bay bay, nếu nhìn từ xa sẽ thấy cô giống như một tiên nữ bị đày xuống trần gian. Rồi, Nguyệt Ân ngồi xuống khóc nức nở. Ngày còn bé, mỗi lần bị bố mẹ mắng, cô hay chạy tới đây khóc, trong lòng thầm cầu nguyện mình sẽ là cô Tấm, và ông bụt sẽ hiện ra giúp đỡ cô. Còn bây giờ, cô chỉ cần có một bờ vai thật rộng và ấm để dựa vào khóc mà thôi.
Bỗng....
- Em gì ơi, sao lại ngồi khóc ở đây?
"Gì đây? Ông bụt của cô hiện ra rồi sao?" Cô quay đầu lại, giật mình:
- Hội...Hội trưởng....
Là hội trưởng đẹp trai học giỏi nhất trường cô đây mà. Thôi xong, lần này cô chết chắc. Học không học, lại còn ra đây ngồi khóc, không bị gọi phụ huynh là còn may chán.
- A, hội trưởng đẹo trai à, em xin lỗi
- Không cần. Anh cũng trốn tiết mà. Học dễ quá nên không thích
Cô trốn tiết vì thất tình. Còn anh trốn tiết vì quá dễ. Quả nhiên, đẳng cấp thật khác nhau!
- À, sao em khóc thế?
Nguyệt Ân lắc đầu không trả lời, nước mắt lại tuôn ra. Đối với một con bé tuổi mới biết yêu, chuyện này chính là chuyện đau khổ nhất.
- Không sao. Anh cho em mượn vai anh này, cứ khóc cho thoải mái.
Cô bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh, hội trường cao cao tại thượng của trường cô, làm sao cô dám:
- Em...Em... Liệu có được không?
- Được mà.
Người ta đã nói được, vậy cô cũng không khách khí đâu.
Thế là cả buổi hôm ấy, có hai người, một trai một gái, ngồi cùng nhau ngắm ánh hoàng hôn.
___________
Tại nhà của Duy Vũ...
- Tiểu Vân à, xuống ăn cơm đi em.
- Dạ
Tiểu Vân chạy xuống nhà, tâm trạng vẫn còn lo lắng vì cả buổi chiều hôm nay, nó gọi cho Ân Ân mà không thấy nghe máy.
- Vân Vân này, con ăn đi. Sắp thành con dâu nhà này rồi đấy nhé!
Mẹ anh đùa, nhưng Tiểu Vân lại không thích. Vốn dĩ cô đã không hề có một chút tình cảm với Duy Vũ, có ép chết cô cô cũng không kết hôn với anh đâu. Người cô yêu là...
- Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm. Tóc bà trắng, màu....
- Cháu xin lỗi ạ.
Tiểu Vân vớ lấy chiếc điện thoại, chạy ra ngoài bắt máy.
- Alo, Ân Ân à? Cả ngày đi đâu sao tao gọi không nghe?
- Tao xin lỗi, nhưng mày không phải lo. Tao về đến nhà rồi.
- Vậy thì tốt, nhưng mà Ân này, chuyện đó...mày...
- Không sao hết. Tao nghĩ kĩ rồi. Có lẽ tao với Duy Vũ hữu duyên vô phận, thế nên tao sẽ học cách từ bỏ anh ấy. Mày yên tâm, sau này cưới nhớ mời tao đấy.
Nguyệt Ân cười gượng. Nó cũng nghe ra sự gượng gạo trong điệu cười của cô. Nhưng mà sự thật là...
- Ân Ân à, tao không cưới Duy Vũ đâu. Tao không yêu, nên sẽ không cưới.
- Hả? Sao lại thế?
- Tao đã yêu người khác mất rồi. Đợi bao giờ bố mẹ tao về, tao sẽ hủy hôn
- Ừm. Tùy mày thôi. Mà mày yêu ai thế, tiết lộ tí xíu coi!
- Tao yêu....ai còn lâu mới nói. Hí hí!
- Hừ, con này nhá! Dỗi mày.
Nó dập máy, mỉm cười. Chẳng có chuyện gì làm chia rẽ tình bạn của cô và nó cả. Cho dù sau này, sóng gió đến đâu, nó vẫn tin rằng tình bạn của hai người sẽ chẳng bao giờ đổi thay.
Tiểu Vân cất điện thoại, chạy vào tiếp tục bữa tối.
- Vân này, sau này hai đứa lấy nhau rồi ở đây luôn nhé!
- Mẹ à, cứ bình tĩnh. Bọn con mới , tuổi mà!
- Con sẽ không lấy Duy Vũ đâu ạ. Con sẽ hủy hôn.
Cả nhà nghe xong, kinh ngạc quay lại hỏi nó:
- Sao lại như vậy? Không phải hai con rất tốt sao?
- Nhưng con đã yêu người khác rồi, không thể lấy người mình không yêu được.
- Bây giờ khác, sau này cũng sẽ khác. Làm sao con có thể chắc chắn rằng con sẽ mãi yêu người đó trong khi con vẫn còn rất trẻ? Rồi cũng có thể khi con đã lớn rồi, con lại có tình cảm với Duy Vũ nhà bác thì sao?
- Bác à, nhiều người lớn vẫn nghĩ rằng, bọn con chỉ là rung động nhất thời, không thể kéo dài được lâu. Nhưng đối với cháu, người ấy là mãi mãi. Con xin lỗi bác, xin lỗi Duy Vũ. Con ăn no rồi, con xin phép lên phòng trước.
Nó quay người, bước nhanh lên phòng. Đối với người đó, nó nguyện dùng cả thanh xuân, cả tuổi trẻ để yêu, không hối tiếc.
Ở nơi nào đó, có ai đó đang nhớ ai đó...