Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!

chương 60: cô muốn tiếp tục kiên trì không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có lẽ là uống nhiều, lúc taxi sắp đến nhà, Trần Tiểu Nghiên suýt chút nữa đã nôn ra.

Nguyễn Chi Dập trả tiền, đưa cô xuống xe, lại đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một chai nước.

Cô uống nước, đứng ở ven đường một lát, cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.

Tiểu khu cách đấy không xa, đêm khuya lại không có người, hai người chỉ có thể đi bộ về phía trước.

Lúc này thời tiết rất lạnh.

Trần Tiểu Nghiên kéo áo khoác vào, rất ngượng ngùng: "Thật sự cảm ơn anh, mỗi lần đều gây thêm nhiều phiền phức cho anh.”

“Không phiền phức.”

Lời này thật sự là thật, dù sao, anh ta cũng phải về nhà.

Đi được không xa, Nguyễn Chi Dập giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đột nhiên hỏi: "Còn mười phút nữa là một giờ sáng, thời gian này, cũng không có ai gọi điện thoại cho cô sao?”

Trần Tiểu Nghiên nhất thời không hiểu ý, mơ hồ nhìn anh ta một cái.

“Hỏi cô sao còn chưa về nhà.”

Cô hiểu, hẳn là nói Hoàng Gia Vĩ.

Điện thoại thực sự không đổ chuông.

Anh ta đang làm gì, Trần Tiểu Nghiên không biết cũng không muốn biết.

"Tôi quen rồi.

Anh ta gọi điện thoại hỏi mới bất thường.”

"Hiện tại, cô muốn gì? Cô muốn tiếp tục kiên trì không?” Nguyễn Chi Dập lại hỏi.

Đèn đường lờ mờ, bóng của anh dài ra, đường nét dung mạo cũng được phản chiếu rõ ràng, lộ ra nét dịu dàng.

“Ý anh là ly hôn?” Lần này, cô đã hiểu rồi.

“Cứ coi là vậy đi.” Nguyễn Chi Dập nhìn cô, khuôn mặt có chút tối sầm lại.

Ít nhất, cô không hiểu được ý nghĩa sâu xa.

Suy nghĩ một chút, Trần Tiểu Nghiên chỉ nghiêng đầu nói: “Tôi biết, nhưng chưa đến lúc.”

"Cô còn đang chờ đợi gì? Chờ anh ta hồi tâm chuyển ý?”

Đã ở dưới tầng, lên tầng chính là ngôi nhà lạnh lẽo không thể không trở về.

Vào lúc này và ở đây, cô thật sự không muốn nhắc tới chuyện này, chỉ trả lời một câu qua loa: “Không phải…”

Nguyễn Chi Dập vẫn không chịu từ bỏ như cũ: "Vậy cô còn muốn bị mắc kẹt trong vũng bùn này bao lâu nữa? Trên thực tế, đối với hầu hết các cuộc hôn nhân thất bại, rời khỏi đúng lúc là sự lựa chọn khôn ngoan nhất.”

Cô dừng lại, cảm thấy chóng mặt dữ dội.

Những lời này thực sự đúng.

Mặc cho ai gặp phải loại chuyện này, một giây cũng không thể chờ đợi thêm.

Quần áo đã nát vụn còn có thể khâu rồi mặc lại sao?

Nhưng mà…

"Anh Nguyễn… Đây là chuyện riêng của tôi.”

Vừa nói xong, đầu hình như càng thêm choáng váng.

Vốn định nói lời tạm biệt, có một đôi tay đột nhiên kéo vai cô lại.

Trần Tiểu Nghiên chưa bao giờ nghĩ Nguyễn Chi Dập sẽ thật sự hôn cô.

Dùng lực như vậy, khiến cho cô gần như không thở được.

Nhưng nụ hôn kéo dài này, giống như có thể làm tan chảy tất cả những tảng đá cứng rắn nhất.

Nhất thời, bản thân cô không thể nghĩ ra lý do tại sao ngay cả một chút phản kháng cũng không thể làm được.

Chỉ là, nó làm cho con người ta hoàn toàn chìm đắm trong sự hư ảo lại chân thật này.

Có lẽ nụ hôn này cũng là điều cô đã chờ đợi từ lâu.

"Con người một khi trong lòng đã biết thắng bại, giống như đang đánh bạc, trong cờ bạc sẽ không có người thắng, cuối cùng được lợi chỉ có thể là nhà cái đứng sau.

Nếu đã biết đối thủ của cô là loại người nào, còn cần phải chơi với bọn họ sao?”

Nguyễn Chi Dập để lại những lời này bên tai cô, buông tay ra.

Trần Tiểu Nghiên nhìn thấy trong ánh mắt anh ta, chỉ có bóng dáng của mình.

Câu nói này, cô dường như hiểu, nhưng cảm xúc trong mắt anh ta quá rõ ràng: lo lắng hoặc quan tâm.

Nếu như không phải lo lắng, một người làm sao có thể năm lần bảy lượt xuất hiện trước mắt cô.

Nhưng trên đời này sẽ không vô duyên vô cớ yêu, giống như sẽ không vô duyên vô cớ hận.

Sau đó, Trần Tiểu Nghiên vẫn không nói một câu, dường như là muốn chạy trốn lên tầng.

Trong gió lạnh, Nguyễn Chi Dập đứng rất lâu.

Lông mày nhíu chặt, răng cũng cắn chặt.

Có lẽ, thật sự bị những lời nói không đầu không đuôi của Phạm Chí Thành làm ảnh hưởng.

Nghĩ đến việc cô về nhà, gặp được người căn bản không quan tâm đến cô, thậm chí còn làm tổn thương cô, một phút anh ta cũng không thể chịu đựng được, giống như trong lòng sự buồn bực đang bùng cháy.

Trên bầu trời có sao băng xẹt qua.

Anh ta rút một điếu thuốc ra và đánh bật lửa để châm thuốc.

Hút hai ngụm, lại ném điếu thuốc xuống.

Nhiều ngày như vậy, có lẽ ngay cả chính anh ta cũng bị nhầm lẫn.

Không phân biệt được người nào là Trần Tiểu Nghiên trong thực tại, người nào là người anh ta tưởng tượng..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio