Băng keo ở trên hộp đã được cắt ra, đôi tay Kỳ Thanh đặt ở trên hộp, hít một hơi thật sâu, áp xuống cảm xúc hỗn loạn, chậm rãi đem hộp chuyển phát nhanh mở ra.
Hộp chuyển phát nhanh đã mở ra nhưng bên trong còn có một cái hộp giấy màu tím đen, Kỳ Thanh liếc mắt qua cái hộp, mặt đỏ lên, lấy cái hộp giấy từ hộp chuyển phát nhanh ra.
Những đồ cô mua đều trong cái hộp giấy này, Kỳ Thanh đang muốn mở hộp ra, điện thoại đột nhiên vang lên, Kỳ Thanh sợ tới mức tay run lên thiếu chút nữa muốn quăng cái hộp đi.
Kỳ Thanh nắm chặt ổn định lại, quay đầu nhìn màn hình điện thoại, là điện thoại của trợ lý Tô.
Lúc này, trợ lý Tô gọi cho cô, không cần nghĩ cũng biết là tìm sự giúp đỡ của cô, một tay Kỳ Thanh ấn lên cái hộp, một tay tiếp điện thoại trợ lý Tô.
Trợ lý tô đang đứng ở dưới nhà của Tần Phụ Tuyết, cô ngửa đầu nhìn cửa sổ nhà Tần Phụ Tuyết, "Uy, Kỳ tổng, cô hiện tại có thời gian để nghe điện thoại của tôi không?"
" Ân, có thời gian, có chuyện gì cô nói đi." Kỳ Thanh mắt nhìn chiếc hộp, hiện tại cô thật ra không có tiện mà nghe điện thoại.
"Tôi đang ở dưới khu chung cư của Tần Phụ Tuyết, không biết có nên đi lên hay không?" Trợ lý Tô trên tay còn xách theo một túi nguyên liệu thức ăn, còn có thuốc trị cảm cùng với nhiệt kế.
Tủ lạnh trong nhà Tần Phụ Tuyết, trừ bỏ trứng gà với sữa, thì không còn cái gì nữa, trước khi tới đây, cô đã đi siêu thị mua ít đồ.
Trợ lý Tô nói với Kỳ Thanh điều mà cô muốn làm, "Tôi chỉ muốn làm đồ ăn cho cô ấy, nhưng mà lại sợ cô ấy không muốn gặp tôi."
Trợ lý Tô khi nào mà cẩn thận như vậy? Trợ lý Tô thích Tần Phụ Tuyết đâu rồi, lúc đó cho dù đối phương có lãnh đạm ra sao, trợ lý Tô vẫn một lòng mà nhắn tin cho Tần Phụ Tuyết, luôn kiếm chuyện để nói chuyện với Tần Phụ Tuyết.
"Trợ lý Tô, tối hôm qua, Phụ Tuyết thực sự chủ động hôn cô sao?" Kỳ Thanh hoài nghi trợ lý Tô uống say, trí nhớ có thể bị nhầm lẫn, "Cậu ấy chủ động hôn cô, điều đó nói rằng cậu ấy đối với cô tâm đã có chút rộng mở, tuy rằng cô đã nói với cậu ấy cái kia, nhưng... chắc cũng không có vấn đề gì."
Lầy sự hiểu biết của cô đối với Tần Phụ Tuyết, còn không đến mức chỉ vì một câu mà thương tích đầy mình.
Trợ lý Tô nhấp môi, cô thật sự ngại ngùng khi mà thẳng thắn với Kỳ Thanh, là cô nói câu kia vào lúc nào.
Trong điện thoại, sự trầm mặc của cả hai lan đến văn phòng, Kỳ Thanh nhìn cái hộp, im lặng mà chờ trợ lý Tô nói chuyện.
Cho đến khi nghe một tiếng thở dài.
Trợ lý Tô nói, "Kỳ tổng, tôi và Tần Phụ Tuyết thiếu chút nữa đã ở bên nhau, thiếu chút nữa, chỉ cần đi vào một chút nữa."
"Đi vào? Có ý gì?" Kỳ Thanh hỏi xong lập tức phản ứng lại, trợ lý Tô đang nói là thiếu chút nữa hai người đã lăn trên giường sao.
Đem sự tình sâu chuỗi lại, não Kỳ Thanh có thể nhảy vọt ra những hình ảnh kia, Tần Phụ Tuyết thấy trợ lý Tô uống say muốn động tay động chân, trợ lý Tô tức giận Tần Phụ Tuyết đối với cô ấy khẩu thị tâm phi, ở thời điểm hai người sắp lăn lên giường thì mắng Tần Phụ Tuyết.
Không đúng, nếu là như vậy thì Tần Phụ Tuyết xứng đáng bị mắng.
Kỳ Thanh lại đem hai nhân vật của câu chuyện này đổi vị trí, trợ lý Tô uống say trong lòng nổi lên ý xấu, động tay động chân với Tần Phụ Tuyết, Tần Phụ Tuyết tiếp nhận trợ lý Tô, nhưng mà trợ lý Tô lại mắng Tần Phụ Tuyết, mọi chuyện như vậy có vẻ thuận hơn.
Trời mẹ, trợ lý Tô quả nhiên độc thân là do bản lĩnh nha.
Kỳ Thanh đỡ trán, "Trợ lý Tô, cô đã ở dưới nhà của Tần Phụ Tuyết, vậy thì lên đi, nhiều nhất là bị cự tuyệt nhốt ngoài cửa, còn hơn ở đây mà suy nghĩ trong vô vọng.
Kỳ Thanh nói rất đúng, trợ lý Tô nói một tiếng cảm ơn, đem điện thoại thả lại trong túi, mang theo túi nguyên liệu mua ở siêu thị đi vào.
Thang máy dừng lại ở tầng nhà của Tần Phụ Tuyết, trợ lý Tô đi ra thang máy, đứng ở trước cửa sửa sang lại tóc của mình, rồi chỉnh sửa lại quần áo chỉnh tề, mới dám gõ cửa nhà Tần Phụ Tuyết.
Tần Phụ Tuyết mặc quần áo ở nhà, ôm máy tính bảng ngồi trên sofa, nghe được tiếng gõ cửa, buông máy tính bảng đến chỗ mắt mèo nhìn thoáng qua.
Nhìn qua đó, trợ lý Tô xách theo một cái túi đứng ở trước cửa nhà cô, trên mặt còn lộ ra bất an.
Tần Phụ Tuyết nhíu mày, nhớ chuyện tối hôm qua.
Đầu óc của cô lúc đó bị ngu rồi, mới đi nếm thử vị trên cánh môi của trợ lý Tô, lúc trợ lý Tô chiếm tiện nghi của cô, cô còn không ngăn cản mà lại xoa tóc cổ vũ người ta.
Tần Phụ Tuyết làm bộ như mình không có ở nhà, trở lại sô pha ngồi, cầm lấy máy tính bảng mà đọc tin tức.
Trợ lý Tô đứng ở cửa chờ một lúc, cho rằng Tần Phụ Tuyết không nghe được tiếng gõ cửa của cô, nhìn nhìn xung quanh cửa, ấn chuông cửa.
Tiếng chuông cửa vang lên, Tần Phụ Tuyết quay đầu nhìn về hướng cửa, mặt vô cảm mà mở mấy tin tức giải trí ra đọc.
Điện thoại cô vẫn tắt như cũ, trợ lý Tô thử gọi điện thoại lại lần nữa, không có gọi được, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của kỳ Thanh.
Trong hộp còn được lót một lớp nhung, Kỳ Thanh lấy cái còng tay ra sức mà kéo kéo, còng tay thực sự rất rắn chắc, dùng cái này mà khoá Lục Uyển Đình lại, đừng hòng mà thoát ra được.
Kỳ Thanh lại thử chìa khoá, chìa khoá có thể mở còng tay, cô yên tâm mà dùng cái này chơi đùa với Lục Uyển Đình, không cần lo lắng lúc chơi hăng say quá rồi chìa khoá không mở ra được, đến lúc đó kêu thợ khoá đến mở cái này mà đồn ra thì rất xấu hổ.
Cái hộp khác mở ra là những món đồ chơi khác, một cây roi nhỏ, dây trói tay làm bằng lụa, nội y tình thú thiếu vải chỗ bán còn rất tri kỷ mà còn tặng một quyển sách nhỏ, có tên là giáo trình dành cho người mới.
Kỳ Thanh nhìn thấy thứ này, mở quyển sách nhỏ ra.
Một thế giới mới được mở ra trước mặt, Kỳ Thanh lật hai trang, cuống quít khép lại thế giới mới kia.
Nhìn lại mấy đồ vật này, Kỳ Thanh đem toàn bộ bỏ vào trong hộp, cả còng tay cũng bỏ vào, sau lại nhắn cho bên bán.
Cô muốn trả hàng.
Cô không có loại đam mê này, cũng không muốn cùng Lục Uyển Đình chơi cái này, cho dù ai quỳ hay bò cô đều không thể tiếp thu trò chơi này.
Chỗ bán cũng rất sảng khoái, liền gửi cho Kỳ Thanh địa chỉ để trả hàng lại.
Kỳ Thanh lấy băng keo dán lại, đem hộp bưu kéo quấn kín mít, đưa trợ lý Hoa, để cho cô nàng gửi trả hàng.
Mới vừa mua đã trả sao? Trợ lý Hoa ôm cái hộp bưu kiện vừa được chuyển đến chưa bao lâu, tốt bụng mà nói, "Kỳ tổng, hiện tại chị đã quấn băng keo lên, lát nữa nhân viên chuyển phát nhanh lại đây lấy, cũng sẽ mở hộp ra xem."
Kỳ Thanh quên mất cái việc phải kiểm tra đồ này, trách không được người bán lại rất sảng khoái chấp nhận trả hàng, nhân viên chuyển phát nhanh trước khi nhận lại hàng phải kiểm tra lại xem hàng có bị hỏng không.
Kỳ Thanh liền đánh mất ý nghĩ muốn trả hàng, "Thôi, đừng trả, cũng không đáng bao nhiêu tiền." Cô lấy hộp bưu kiện lại, chiều nay lúc tan tầm cô cầm theo tiện tay mà vứt ở thùng rác vậy.
Cô cần hộp chuyển phát nhanh trở về văn phòng, điện thoại đặt trên bàn vang lên, Kỳ Thanh bước nhanh đi qua đó, vừa thấy thì là điện thoại của trợ lý Tô, tuỳ tay mà vứt cái hộp lên bàn, không tìm chỗ để giấu cái bưu kiện này mà nghe điện thoại của trợ lý Tô trước.
"Kỳ tổng, Phụ Tuyết không muốn mở cửa cho tôi." Trợ lý Tô cúi đầu, hốc mắt đổ lên, trong điện thoại mà Kỳ Thanh có thể nghe ra được cô nàng đang uỷ khuất, Kỳ Thanh có chút đau lòng, "Cậu ấy tắt điện thoại, tôi cũng không có biện pháp nói chuyện với cậu ấy."
Kỳ Thanh nhìn ảnh chụp ở trên bàn, nhìn Lục Uyển Đình trong ảnh rồi lại nói cho trợ lý Tô một bí mật, "Tôi biết mật khẩu cửa nhà Tần Phụ Tuyết."
Ánh mắt trợ lý Tô sáng lên, rồi lại lắc đầu, "Không được, tôi không thể tuỳ tiện đi vào nhà cô ấy được."
Ngày hôm qua, cô đã làm sai rồi. Hôm nay mà còn làm sai nữa, khẳng định Tần Phụ Tuyết sẽ đem cô cho vào danh sách đen.
"Vậy thì tôi không còn cách nào khác." Kỳ Thanh ngồi xuống ghế, "Vậy thì chỉ còn cách ở chờ ở cửa nhà cậu ấy, chờ cho đến khi nào người đi ra thì thôi."
Trợ lý Tô nghĩ nghĩ, "Vậy tôi ở bên ngoài chờ cô ấy."
Cô hạ quyết tâm, sẽ đứng ở đây chờ Tần Phụ Tuyết, phải đích thân xin lỗi sự việc tối hôm qua.
Tắt điện thoại, trợ lý Tô đặt đồ ở trong tay xuống cửa nhà Tần Phụ Tuyết, rồi ngồi dựa vào vách tường chờ người.
Tần Phụ Tuyết dạo một vòng xem tin tức, đi đến bên cạnh cửa nhìn nhìn, qua mắt mèo thấy trợ lý Tô ngồi dựa vào vách tường, làm cho người nhìn thấy đau lòg, Tần Phụ Tuyết do dự một lát, mở cửa ra
Nghe được tiếng mở cửa, trợ lý Tô ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Tần Phụ Tuyết nhợt nhạt, vẻ mặt mệt mỏi, mặt vô cảm mà nhìn cô, trợ lý Tô mỉm cười lấy lòng với cô, "Phụ Tuyết."
Tần Phụ Tuyết để cửa cho cô, không nói lời nào trở về phòng khách.
Trợ lý Tô xách túi đồ đi, bước vào trong nhà "Phụ Tuyết, tối hôm qua thật xin lỗi."
Tần Phụ Tuyết nhìn cô một cái, "Không sao, cô nói rất đúng."
Trợ lý Tô: "..." cô nên nói gì nữa đây?
"Tôi uống say." Cái kiểu nói này sao giống như ngủ với con người ta xong phủ trách nhiệm, nói xong trợ lý Tô liền hối hận, khiếp sợ mà chờ phản ứng của Tần Phụ Tuyết.
Phản ứng của Tần Phụ Tuyết cũng không có gì lớn cả, mặt vô cảm nói "Tôi biết." Cô nâng đôi mắt lên nhìn trợ lý Tô, "Cô hôn tôi, tôi hôn lại cô, coi như huề nhau, còn mặt khác chúng ta cũng chưa có làm, chỉ là mắng tôi tuỳ tiện, cho nên câu xin lỗi kia tôi tiếp nhận.
Mắt Tần Phụ Tuyết quét qua cái túi trợ lý Tô đang cầm, lấy điện thoại đã tắt nửa ngày bật lên, kéo đến wechat của trợ lý Tô, nói "Đồ vật để lại đây, cô đi về đi."
Điện thoại trong túi rung lên, trợ lý Tô lấy điện thoại ra, Tần Phụ Tuyết đứng dậy đi đến trước mặt trợ lý Tô, lấy cái điện thoại từ trong tay trợ lý Tô, giúp cô nhấp vào bao lì xì, "Tiền này là tiền cô mua mấy cái đồ này đến đây, nếu nhiều hơn thì không cần trả lời, thiếu thì nói tôi gửi thêm."
Cô đem điện thoại đưa lại cho trợ lý Tô, "Hai ngàn đủ rồi sao?"
Nếu là số tiền mua mấy cái kia thì đủ rồi.
"Không đủ." Trợ lý Tô buông túi, giữ chặt tay Tần Phụ Tuyết, đem tay đặt lên trước ngực cô, "Chỗ này còn có tiền của lòng chân thành, Em vẫn chưa trả."
Tim đập thình thịch, trợ lý Tô khẩn trương nhìn Tần Phụ Tuyết, "Em có thể cho tôi một cơ hội được không?"
Tần Phụ Tuyết sửng sốt nửa phút, rút tay lại xoay người đưa lưng về phía trợ lý Tô, nhẫn tâm nói, "Cô đi về thong thả, tôi không tiễn."
Lời còn chưa dứt, trợ lý Tô đã ôm Tần Phụ Tuyết từ phía sau, "Phụ Tuyết, có thể để tôi ở lại đây không, tối hôm qua miệng tôi mới là tuỳ tiện, tôi đảm bảo về sau không bao giờ uống rượu nữa, không bao giờ nói loại lời này."
Tần Phụ Tuyết cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm lấy eo cô, khoé miệng không nhịn được mà cong lên, bẻ tay trợ lý Tô ra, xoay người lại nhìn trợ lý Tô với gương mặt lạnh lùng.
Trợ lý Tô cắn môi, cô hiểu rồi, phản ứng này của Tần Phụ Tuyết là không cho cô cơ hội.
Tần Phụ Tuyết nhìn về hướng nhà bếp, nói "Đem đồ để vào trong tủ lạnh đi, tôi đói bụng rồi, cô thuận tay thì làm cho tôi chút đồ ăn đi."
Trong đầu trợ lý Tô đã nghĩ đến viễn cảnh sẽ ở trước cửa mà khóc, rồi lại lên xe khóc một chập nữa, nghe được lời Tần Phụ Tuyết nói, trên mặt sửng sốt, lập tức nở nụ cười, cười ôm Phụ Tuyết nhất lên, "Tôi đây làm đồ ăn cho em liền."
Tần Phụ Tuyết duỗi tay đẩy cô nàng ra, "Tránh xa tôi một chút."
Cùng trợ lý Tô nói chuyện xong, Kỳ Thanh ở trong văn phòng nhìn quanh, cô muốn tìm một chỗ để giấu cái hộp này đi.
Trợ lý Hoa tới gõ cửa, nhắc nhở cô sắp đến giờ mở họp.
Kỳ Thanh nhìn hộp bưu kiện trên tay, nở nụ cười, cái này có gì mà phải che giấu, ngoài cô ra thì đâu ai biết bên trong có cái gì, mà cũng không có ai dám tuỳ tiện động vào.
Kỳ Thanh đem cái hộp đặt ở trên bàn làm việc, cầm tư liệu nói, "Tôi lập tức đi qua."
Cô ngồi trong phòng họp không bao lâu, Lục Uyển Đình xuất hiện ở trước cửa văn phòng cô.
Vốn là nói Tiểu Lương đến đón người, nhưng Lục Uyển Đình xong việc công ty, liền tự mình đến đây.
Trợ lý Hoa thấy cô, liền khách sáo mà mời cô vào văn phòng, "Lục tổng, Kỳ tổng đang mở họp, ngài ở trong văn phòng ngồi chờ một lát, họp phút là xong rồi.
Một cuộc họp nhỏ thôi.
Lục Uyển Đình gật đầu, vào văn phòng Kỳ Thanh.
Cô ngồi trên sô pha, liếc mắt thấy trên bàn làm việc có một cái bưu kiện, trợ lý Hoa theo tầm mắt Lục Uyển Đình cũng nhìn đến cái hộp bị quấn vài vòng băng keo kia, chủ động giải thích, "Đó là Kỳ tổng mua vật dụng hằng ngày, không phải người khác đưa."
Trợ lý Hoa giải thích ngay trọng điểm nói không phải người khác đưa, lại làm Lục Uyển Đình chú ý.
Trợ lý Hoa đi pha trà, Lục Uyển Đình nghe được vật dụng hằng ngày, tâm tình có chút phức tạp, đi qua cầm lấy cái bưu kiện nhìn nhìn, lớp băng keo trong tuy có quấn vài vòng nhưng có thể thấy được chữ vật dụng hằng ngày ở trên đó tuy có chút không rõ.
Trên bàn còn có dao rọc giấy, trợ lý Hoa bưng trà đi đến bên cạnh Lục Uyển Đình, mắt Lục Uyển Đình đảo qua dao rọc giấy, quay đầu hỏi trợ lý Hoa, "Trợ lý Hoa, nếu như tôi mở bưu kiện của Kỳ tổng, em ấy sẽ tức giận sao?"
"Bên trong chính là mấy cái khăn lông thôi." Trợ lý Hoa không để trong lòng, đem trà đưa cho cô, "Lục tổng, mời uống trà."