Kỳ Thanh ngồi ở bệ cửa sổ, thất thần nhìn màn hình điện thoại, trên mặt mờ mịt, "chị tới là được" những lời này làm Lục Uyển Đình không cao hứng sao?
Cô hồi tưởng lại từng câu đối thoại với Lục Uyển Đình một lần nữa, đều là những câu nói ở bên nhau, làm gì có lời nào làm người ta tức giận.
Sao ngữ khí của Lục Uyển Đình đột nhiên lạnh lẽo.
Kỳ mẹ tới gõ cửa, đứng ở ngoài hỏi "Thanh Thanh, con nói điện thoại xong sao?" Nghiêng đầu ghé tai lên cửa nghe, trong phòng một chút âm thanh cũng không có.
Kỳ Thanh từ bệ cửa sổ đi qua mở cửa "Gọi xong." Cô thu hồi lại cảm xúc, cong khoé môi mà cười với mẹ "Dì Vương làm cơm chiều xong rồi ạ?"
"Vẫn chưa." Kỳ mẹ nhìn vào trong phòng cô "Chúng ta đi vào tâm sự đi. Giống như chị em tốt vậy."
"Chị em tốt..." Kỳ Thanh quét mắt nhìn mẹ mình, mẹ cô sau khi sinh cô ra thì không đi làm nữa, ở nhà toàn tâm là thái thái, cùng với mấy bà bạn tốt đi dạo làm spa, hành trình mỗi ngày rất nhẹ nhàng nhàn nhã, sau lại học làm vườn, hoa viên nhỏ ở ngoài là chính tay bà làm.
Mẹ cô đã tuổi, nhưng nhìn chỉ mới giống ba mươi bốn mươi tuổi, giơ tay nhấc chân tản ra mị lực khó cưỡng lại, ba cô vì muốn bồi mẹ, cho nên khi cô tốt nghiệp xong, trực tiếp đem công ty giao cho cô.
Lực hấp dẫn của mẹ cô dần qua năm tháng, càng ngày càng hấp dẫn, ở trước mặt người ngoài thì ôn nhã đạm nhiên, ở trước mặt người thân thì như tri kỷ.
Kỳ Thanh tự hỏi một chút, khoé môi cười xán lạn, nghiêng người nhường một con đường, thân thiết tiếp đãi bà "Được nha, chị Tư Phi mời chị vào."
"..." liền phân biệt như vậy sao! Giống chị em mà cũng không phải chị em thật.
Kỳ mẹ vào trong ngồi ở trên sofa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo Kỳ Thanh tới ngồi nói chuyện.
Kỳ Thanh không đi qua mà cô xếp bằng ngồi ở bệ cửa sổ, đôi tay đặt lên đầu gối, ngồi xa xa mà nói chuyện với mẹ, "Chị Tư Phi, chị muốn cùng em nói chuyện gì?"
Bị con gái gọi tên, trong lòng Kỳ mẹ không biết nói gì, bà từ ghế sofa đứng dậy, nghiêng người ngồi lên bệ cửa sổ, dựa lưng lên vách tường, ánh mắt yêu thương mà nhìn con gái "Muốn cùng con tâm sự chuyện Lục Uyển Đình."
Kỳ Huy nói cho bà nghe, con gái bà sử dụng thủ đoạn làm cho người không thích con bà đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, nhìn một vòng bạn bè của con gái, người đầu tiên Kỳ mẹ nghĩ đến chính là con gái nhà họ Dương.
Dương Châm và Kỳ Thanh chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, cao trung, đại học vẫn luôn cùng nhau đi học, tình cảm thanh mai trúc mã.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại không có khả năng là Dương Châm, bà nghe nói Dương Châm vốn dĩ học lên thạc sĩ, vì con gái mà từ bỏ học thạc sĩ, trực tiếp đi tìm việc làm bồi con bà đi vào xã hội.
Nếu là cùng Dương Châm thì không cần phải sử dụng thủ đoạn rồi, chỉ cần con gái bà nói một câu 'chúng ta kết hôn đi', Dương Châm có thể ngay lập tức cùng con bà đi lãnh chứng.
Mới hai ngày trước, Kỳ Huy nói cho bà biết, người cùng con bà kết hôn là Lục Uyển Đình.
Người có tiếng nói trong thương giới, đương người cầm quyền Lục Thị - Lục Uyển Đình.
Nghĩ cũng không dám nghĩ, con gái mình lại có thể kết hôn với Lục Uyển Đình.
"Nói gì về chị ấy ạ?" Trong lòng Kỳ Thanh nâng cao cảnh giác.
Nhìn thấy ánh mắt đề phòng của con gái, Kỳ mẹ duỗi tay xoa xoa mu bàn tay Kỳ Thanh "Con đừng khẩn trương, mẹ chỉ tò mò vì sao con lại thích Lục Uyển Đình, con bé vì cái gì mà lại đồng ý kết hôn với con."
Kỳ Thanh xấu hổ rụt tay lại, cô không muốn nói về đề tài này "Chúng ta có thể không nói về cái này được không mẹ?"
Kỳ mẹ nhìn con gái mình cười lên "Phụ nữ đều là khẩu thị tâm phi."
"Con cũng là phụ nữ, con không có khẩu thị tâm phi." Kỳ Thanh lập tức phản bác, cô nào có miệng nói không mà tâm lại ngược lại đâu, Kỳ mẹ nhướng mày hỏi "Phải không?"
Kỳ Thanh suy nghĩ biểu hiện của mình ở trước mặt Lục Uyển Đình, không có tự tin gật đầu "Đúng vậy."
Kỳ mẹ khẽ thở dài "Vẫn là hai cha con nhà ngươi thân thiết với nhau, cái gì cũng nói với ba, không muốn cùng mẹ nói chuyện."
"Con không có mà, con đâu có nói với ba." Nhìn mẹ nhíu mày, Kỳ Thanh ôm cánh tay mà dỗ dành bà "Chị Tư Phi, chị than ngắn thở dài như vậy, Kỳ tổng của con đau lòng."
"Vậy còn tiểu Kỳ tổng con đâu hả, có đau lòng cho mẹ không?" Kỳ mẹ nhéo nhéo mặt Kỳ Thanh, trìu mến ra vẻ câu dẫn con gái mà cười, Kỳ Thanh buông tay bà nghiêm túc nói "Triệu tiểu thư xin tự trọng, người là Kỳ tổng phu nhân, câu dẫn ta như vậy, Kỳ tổng sẽ cuốn gói đuổi ta đi."
Triệu tiểu thư không chỉ không có tự trọng còn ôm ôm Kỳ Thanh, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, thu hồi cười nghiêm túc nói "Con đừng để bản thân bị uỷ khuất là được."
Biết mẹ mình đang lo lắng cái gì, Kỳ Thanh giơ tay ôm lại bà "Không có uỷ khuất, con rất thích Lục Uyển Đình, chị ấy cũng có thích con một chút."
Nhớ tới vấn đề phía trước, Kỳ Thanh nhấp môi nói bên tai mẹ "Thời học đại học con đã thích chị ấy, đối với chị ấy nhất kiến chung tình."
"Yêu thầm?" Kỳ mẹ kéo khoảng cách ra nhìn Kỳ Thanh, nhìn không ra được con gái bà lại đi yêu thầm người khác.
Kỳ Thanh gật đầu, ánh mắt dao động, thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Lục Uyển Đình gọi lại cho cô, Kỳ Thanh nhìn màn hình hiển thị, đẩy mẹ ra "Chị ấy gọi cho con."
"Các con không phải mới gọi qua sao?"
Kỳ Thanh tuỳ ý viện một cái cớ "Chị ấy ở công ty có việc, chắc xong rồi nên muốn nói chuyện với con."
Kỳ mẹ ưu nhã đứng dậy mà rời khỏi phòng cô.
Trải qua lần nháo lúc nảy, Lục Vân Tạ ngoan ngoãn mà ngồi ở ghế đối diện bàn làm việc, đôi tay vòng lại đặt lên bàn, giống như đứa trẻ nghiêm túc ngồi nghe giảng bài, nhìn chị cô gọi điện thoại.
Kỳ Thanh nghe điện thoại, ngữ khí của Lục Uyển Đình đã ôn nhu trở lại, mở miệng là xin lỗi "Xin lỗi, vừa rồi đột ngột ngắt điện thoại với em. Cơm tối nhà em đã làm xong sao?"
Cửa phòng ngủ lại mở ra, Kỳ mẹ đứng ở cửa nói "Thanh Thanh, nếu con bé xong việc rồi thì gọi con bé đến nhà mình ăn cơm đi."
Kỳ Thanh cũng đang có ý này, cười gật đầu, xua tay bảo Kỳ mẹ đi ra ngoài, cô cùng Lục Uyển Đình tiếp tục gọi điện thoại.
Lục Uyển Đình nghe giọng nói khác ở đầu bên kia hỏi "Người mới cùng em nói chuyện là mẹ em à?"
"Đúng vậy." Kỳ Thanh từ bệ cửa sổ ngồi dậy "Chị có muốn lại đây ăn cơm không?"
Lục Uyển Đình nhìn em mình "Vẫn là lần sau đi, lần sau tôi chuẩn bị tốt rồi đến gặp người nhà em."
Kỳ Thanh ừ một tiếng trong lòng mất mát, Lục Uyển Đình nghe được cười nói "Lãnh chứng thực tuỳ ý, những chuyện khác không thể tuỳ ý được, yêu đương, gặp gia trưởng, bàn chuyện cưới hỏi, chúng ta từng bước một mà làm."
Lục Vân Tan vừa nghe, ánh mắt sác bén, chị cô nói vậy là ý gì?
"Em không ngại nhanh hơn một chút." Kỳ Thanh che lại trái tim đang đập loạn "Lãnh chứng, kết hôn, lên giường..." Đem câu nói kế tiếp nuốt trở lại.
"Em nói cái gì?" Lục Uyển Đình không có nghe rõ.
"Không có gì." Lời nói này, sao có thể nói trắng ra mà không ngượng được "Chị thật sự không đến ăn sao?" Mẹ em nói, nếu chị xong việc rồi thì đến đây ăn cơm."
"Nhạc mẫu muốn gặp tôi như vậy sao?" Lục Uyển Đình trêu ghẹo.
Điện thoại bên kia trầm mặc hai giây, một giọng nói mềm mại mang theo chút run rẩy truyền tới, Kỳ Thanh nói với cô "Em càng muốn gặp chị hơn, muốn cùng chị nằm ở trên bệ cửa sổ ngủ, xem cảnh sao trời."
Lục Uyển Đình trầm ngầm, tầng cao nhất khách sạn Duyệt Giang, có loại phòng thiết kế để ngắm sao, đầu giường có một cái nút ấn, ấn cái nút thì mái nhà từ từ mở ra biến thành tấm kính trong suốt, nhìn xuyên lên kính, có thể thấy được bầu trời đêm và những ngôi sao lấp lánh.
"Tôi hiện tại đi qua, thì để mọi người phải chờ." Lục Uyển Đình ôn nhu mà cười "Làm nhạc phụ nhạc mẫu chờ tôi, thật không lễ phép, chờ em ăn xong rồi, tôi qua đón em về nhà."
Lục Vân Tạ bò lên bàn, cố ý nói vào điện thoại của Lục Uyển Đình "Chị, chị dâu nhiệt tình như vậy, chúng ta đến nhà chị dâu ăn cơm đi, đâu phải người ngoài."
Nghe được tiếng Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh hơi hơi sửng sốt "Lục Vân Tạ ở văn phòng chị à?"
"Ân" Lục Uyển Đình đẩy Lục Vân Tạ ra "Em ấy đến được một lúc rồi."
Kỳ Thanh có thể đoán được tại sao Lục Uyển Đình đột ngột ngắt điện thoại rồi, nhất là do Lục Vân Tạ, cô ở bên này cười rộ lên "Để Vân Tạ cùng tới nhà ăn cơm đi."
Kỳ Thanh ra khỏi phòng, phòng khách ở dưới nhà có hai người ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn cô, Lục Uyển Đình nói "Không được, hôm nay con bé phải về nhà ba mẹ."
Ở nhà chị gái một thời gian, Lục Vân Tạ nghe chị cô nói như vậy, lập tức không vui "Chị, em không muốn về nhà, em muốn ở cùng các chị."
"Thật vậy sao?" Kỳ Thanh cao hứng nhất thời quên đã muốn nói cái gì, xoay người về phòng "Vậy chị đưa Vân Tạ về nhà đi, không cần tới đón em, em lái xe có thể về nhà được."
Phải tống cô em chồng này về nhà mới là việc chính.
Lục Uyển Đình treo máy, Lục Vân Tạ tỏ vẻ đáng thương nhìn cô "Chị, em khi nào muốn về nhà, em muốn ở cùng các chị."
Lục Uyển Đình thu thập văn kiện trên bàn, tắt máy tính, cự tuyệt Lục Vân Tạ "Chị đưa em về nhà, em phải trở về."
Nhiều năm vậy rồi, ngẫu nhiên sẽ để Lục Vân Tạ đến ở, ở như vậy đủ rồi.
Quét mắt nhìn tay Lục Vân Tạ, Lục Uyển Đình nhìn vào lòng bàn tay Lục Vân Tạ chỉ chỉ "Vết thương trên tay em đã hồi phục."
Miệng vết thương trên lòng bàn tay hồi phục rất nhanh so với chỗ khác, vết thương trên tay Lục Vân Tạ chỉ cần băng ba ngày đã tháo, hiện tại nhìn kỹ đã không nhìn ra dấu vết bị thương.
Lục Vân Tạ bĩu môi "Chị, công việc của chị rất bận, chị dâu ở nhà một mình chờ chị rất đáng thương, trong khoảng thời gian này đều là em bồi chị dâu chờ chị."
"Em bồi Kỳ Thanh?" Lục Uyển Đình híp đôi mắt lại, thái độ của em gái cô đối với Kỳ Thanh quá mức quan tâm, lại bảo hộ, có dấu hiệu muốn vượt rào.
Nhìn đến vẻ mặt ghen của chị cô đang nhìn mình, Lục Vân Tạ cạn lời "Chị suy nghĩ cái gì a, em đối với chị dâu không có ý gì khác, em chỉ yêu chị."
"Chỉ yêu chị sao?" Lục Uyển Đình nói "Vậy ngoan ngoãn mà về nhà, không cần làm cái bóng đèn quấy rầy chị với Kỳ Thanh."
"Em làm gì làm bóng đèn!" Nói đến cái này, Lục Vân Tạ mau miệng mà khai cô đem tiểu thuyết cho Kỳ Thanh xem nói "Em nhìn thấy hai người ở chung nhà không thân mật chút nào, ngồi ở trên sofa còn cách nhau mấy chục cm, em đã gửi cho chị dâu rất nhiều tiểu thuyết, để chị ấy học làm sao để thân mật với chị!"
"Hửm? Thân mật?" Lục Uyển Đình từ sau bàn đi ra, từ trên cao nhìn xuống cô em gái "Em gửi cho em ấy tiểu thuyết gì?"
Duỗi tay lấy điện thoại của Lục Vân Tạ, mở wechat ra, đến lịch sử trò chuyện "Lịch sử trò chuyện của em và Kỳ Thanh đâu?"
"Em xoá rồi." Lục Vân Tạ ngơ ngác mà nhìn Lục Uyển Đình, thẳng thắn thật thà.
Lục Uyển Đình trả điện thoại lại cho cô "Đem tiểu thuyết em gửi cho em ấy, gửi qua đây cho chị."