Mà đêm buông xuống, hiện tại đang trong giờ cao điểm, trên đường xe xếp thành hàng dài. Mắt nhìn không thấy điểm giới hạn, Lục Uyển Đình quét mắt nhìn ở ghế phụ, Lục Vân Tạ đang cúi đầu chơi điện thoại.
Bên trong xe thật an tĩnh, giọng nói của Lục Uyển Đình vang lên, mang theo chút lạnh lẽo của ban đêm "Buổi tối, em muốn ăn cái gì? Ăn xong rồi chị đưa em về nhà."
"Không muốn ăn, cũng không muốn về nhà." Lục Vân Tạ bĩu môi, trên mặt viết không cao hứng không muốn.
Lục Uyển Đình cười một tiếng "Không phải em thấy chị và Kỳ Thanh không đủ thân mật sao, em không trở về nhà ba mẹ, thì chị với em ấy làm sao thân mật được?"
Nghe được tiếng cười của chị mình, Lục Vân Tạ quay sang nhìn chị mình, bày ra đôi mắt đáng thương giống như một con mèo con bị vứt bỏ "Em sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ. Chị với chị dâu ở phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ, mặc kệ ở đâu em cũng sẽ không quấy rầy hai người mà."
Sau biệt thự có cái hồ cá nhỏ, nuôi mấy con cá, bên ao cá có ghế mây, Lục Vân Tạ nói "Cho dù ở bên hồ cá, em cũng sẽ không nhìn."
"Vân Tạ, chị nghĩ là chị đã hiểu rất rõ về em." Lục Uyển Đình ngưng cười "Hôm nay, chị mới phát hiện, em biết rất nhiều so với chị nghĩ."
Lục Vân Tạ giả ngu "Chị, chị đang nói cái gì a, em nghe không hiểu?"
Lục Uyển Đình trầm mặc nhìn cô hai giây, ngón tay gõ gõ lên trên tay layi "Chị đối với phương diện này hiểu biết quá ít, em có tài liệu sao?"
Chị cô đang muốn xin cô tài liệu sao? Lục Vân Tạ kinh ngạc trợn cả mắt, há hốc mồm. Lúc này có chút khờ, không dám khẳng định cho nên hỏi tiếp "Chị nói là cái loại tài liệu tham khảo phát sinh trên giường sao?"
Lục Uyển Đình gật gật đầu, người đi xin không đỏ mặt mà người bị xin lại đỏ mặt, Lục Vân Tạ phủ nhận. "Em không có mấy loại tài liệu đó, lúc nãy em nói chỉ là nói vừa thôi."
"Một bộ tài liệu đổi lấy cho em ở ké thêm vài ngày, thế nào?"
"Có có có, em nói này có mấy ngàn bộ, đều cho chị hết."
"Hửm? Mấy ngàn bộ?" Ngữ điệu của Lục Uyển Đình lập tức thay đổi "Em không lo học tập cho tốt, còn xem mấy thứ này?"
"Em không đọc, là của bạn cùng phòng của em." Lục Vân Tạ đưa ngón tay lên thề "Là bọn họ chia sẻ với nhau sẵn chia sẻ cho em. Chị cũng biết em không có yêu đương, bọn bọ thấy tuổi tác của em như vậy, không yêu đương thật là lãng phí thời thanh xuân, cho nên mới gửi cho em mấy cái đó để kíƈɦ ŧɦíƈɦ em, em chỉ một lòng đặt ở trên người chị. Sao lại có thể xem mấy cái này được."
Cô nói rất thành khẩn, Lục Uyển Đình nghĩ nghĩ, em gái cô một lòng hướng về cô, còn xem mấy cái thứ kia...
Không thể nghĩ thêm một chút được nữa, chạm vào điều cấm kỵ.
"Chị, chị còn muốn mấy cái tài liệu đó sao?" Cảm giác như hình tượng cấm dục của chị cô có chút tăng thêm.
"Không cần." Lục Uyển Đình đem tâm tư thu hồi lại, tìm cái lý do đem đề tài này bỏ qua một bên "Chị chỉ muốn biết, em với chị có cùng chung một loại hiểu biết hay không thôi."
Xe phía trước bắt đầu di chuyển, Lục Uyển Đình nhẹ nhàng dẫm chân ga, xe bắt đầu tiến về phía trước "Hiện tại đã biết, em với chị không cùng chung chí hướng."
"Chị, chị thử em?" Lục Vân Tạ tức giận hừ một tiếng, quay ra nhìn cửa sổ, chẳng được bao lâu lại quay sang nhìn chị mình, trong bóng tối nhìn không thấy được biểu tình của chị cô "Chị, em có vấn đề muốn hỏi chị, có thể chứ?"
Vấn đề trong lòng cô có rất nhiều, đều là của chị cô và Kỳ Thanh.
Lục Uyển Đình nói "Em hỏi đi."
Có quá nhiều vấn đề để hỏi, Lục Vân Tạ giật môi, nhất thời không biết hỏi gì.
"Thôi, vẫn là không hỏi." Lục Vân Tạ cười, mắt nhìn đồng hồ trên xe "Chị không phải đi đón Kỳ Thanh sao, nhanh đưa em về nhà đi."
"Chú ý xưng hô." Lục Uyển Đình nhấn mạnh thân phận của Kỳ Thanh "Gọi là chị dâu."
Mỗi phút mỗi giây đều phải nhớ rõ, Kỳ Thanh là chị dâu của Lục Vân Tạ.
Lục Vân Tạ nghiêng đầu lười biếng mà dựa vào ghế "Chị, không biết sao nhưng em cảm giác chị và chị dâu..." Lục Vân Tạ đang cố gắng tìm từ uyển chuyển, không tìm được cho nên nói thẳng luôn "Giống như chưa làm qua vậy?"
"Làm cái gì?" Lục Uyển Đình liếc nhìn cô một cái.
Lục Vân Tạ nói hai chữ ngắn gọn "Làʍ ŧìиɦ."
Cái từ làʍ ŧìиɦ này giống như sấm sét bên tai, Lục Uyển Đình nghe được trái tim đột nhiên co rút một chút, cái này cũng có thể nhìn ra được à? Là em gái cô có đôi mắt quá sắc bén, hay là do giữa cô và Kỳ Thanh không có loại hơi thở hoà hợp với nhau sao?
Lục Uyển Đình đương nhiên không có khả năng thừa nhận chuyện này "Bọn chị đã làm."
"..." Thần thái rất bình tĩnh, thong dong giống như đang nói chuyện công việc, làm Lục Vân Tạ không biết nên nói như thế nào.
Tiếng động cơ của ô tô không dứt bên tai, nhìn bên ngoài náo nhiệt, suy nghĩ của Lục Uyển Đình bay đến cảnh người nào đó gọi điện thoại cho cô và quỳ bên cửa sổ. Hiện tại, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Kỳ Thanh dần dần những hình ảnh kia thay đổi, cô thấy Kỳ Thanh cởi đồ ngủ, lại thay một hình ảnh khác là xé đi cái váy ngủ gợi cảm kia...
Kỳ Thanh về nhà cho nên dì Vương nấu cho cô một nồi canh gà uống, Kỳ Thanh uống xong một chén, cảm giác rất thoải mái, không dầu không mỡ, hương thương ngào ngạt.
Kỳ Huy nhìn cô một cái, con dâu còn không đến ăn cơm, thế mà còn ngồi ăn đến vui vẻ như vậy, Kỳ Huy nhịn không được mà nhắc đến Lục Uyển Đình "Con bé còn chưa thích con à?"
Kỳ Thanh đang vui vẻ uống canh, bị một câu nói của Kỳ ba mà buông cái muỗng ngẩng đầu "Ba, thời điểm ăn cơm không cần nói chuyện đó."
Cô vì Lục Uyển Đình giải thích "Bà nhà con bận chuyện công ty, chị ấy cũng muốn đến ăn cơm, nhưng không thể tuỳ tiện đến nhà chúng ta mà không chuẩn bị gì, cho nên muốn chuẩn bị tốt rồi mới qua. Có chỗ nào là do không thích con chứ."
Kỳ mẹ cười một cái múc một chén canh đặt trước mặt Kỳ ba "Tình cảm của con gái, chúng ta không cần can thiệp."
Có những lời nói này của Kỳ mẹ, bữa cơm này tiếp tục anh tĩnh, trong bữa cơm này chỉ có âm thanh của chén dĩa.
Kỳ ba muốn giữ cô lại ngủ "Đêm nay, ngủ ở nhà đi, đã lâu rồi không ở nhà ngủ."
"Cô chẩm nan miên." Kỳ Thanh thay giày, nhìn mắt Kỳ mẹ, cười với ba mình nói "Ba ngủ với phu nhân của ba thì con cũng phải về nhà ngủ với phu nhân của con."
Cô chẩm nan miên: ý ngủ một mình trằn trọc.
Biểu tình của Kỳ Huy lập tức trở nên kỳ quái, mặt ông đanh lại mất tự nhiên mà nhìn Kỳ Thanh "Con và Lục Uyển Đình ngủ chung với nhau?"
Một đoạn ở văn phòng kia ở trong đầu Kỳ ba không thể xoá đi được, Kỳ ba vẫn luôn nhớ đến cảnh con gái ông ngữ khí thấp hèn mà lấy lòng Lục Uyển Đình, cùng với lời nói phóng đãng.
Kỳ mẹ nói "Giấy kết hôn cũng đã lãnh rồi, ngủ cùng nhau không phải bình thường sao?"
Kỳ ba biết Kỳ mẹ không hiểu được nội tình, đưa Kỳ Thanh đến cửa, hạ giọng hỏi để lão bà không nghe thấy "Con và Lục Uyển Đình đến mức độ nào rồi?"
A...sao ba cô lại không biết xấu hổ hỏi loại vấn đề này a!
Kỳ Thanh mở cửa chui vào trong xe, đóng cửa lại, Kỳ ba còn đứng ở bên ngoài, vẻ mặt chua xót, Kỳ Thanh thở dài hạ cửa xe xuống "Đời này của chị ấy là của con, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành người của con."
Còn không có phát sinh quan hệ a, xem ra con gái nhà ông vẫn chưa phóng đãng tới mức cởϊ qυầи áo câu dẫn Lục Uyển Đình, Kỳ ba liền cười, khuyên cô "Nếu con bé không thể thích con như con thích con bé, thì con nên đổi người thích đi, ba thấy Châm Châm khá tốt... aizz, ba còn chưa nói xong đâu."
Kỳ Thanh đã lái xe đi rồi.
Ra khỏi tiểu khu, Kỳ Thanh thấy được chiếc Audi màu trắng quen thuộc, cô nhìn thoáng qua, Lục Uyển Đình từ trên xe đi xuống, khoá xe lại rồi đến cạnh xe cô nói "Em lái xe hay để tôi lái xe?"
Kỳ Thanh nhìn chiếc Audi của Lục Uyển Đình "Xe nào?"
Lục Uyển Đình ôn nhu cười nhạt, đi qua bên cửa phụ mở cửa lên xe "Vậy xe em đi." Ngồi vào trong, cài dây an toàn.
"Vậy xe chị làm sao bây giờ?
"Tiểu Lương sẽ qua mang xe về."
Nhìn thấy Lục Uyển Đình trong lòng Kỳ Thanh có chút ngứa, rõ ràng mới tách ra nửa ngày, mà có cảm giác thật lâu, có một chút cảm xúc muốn hôn.
Cảm xúc vừa tới làm người ta không nghĩ gì, Kỳ Thanh cởi bỏ dây an toàn, một tay nắm lấy tay Lục Uyển Đình, một tay chạm lên mặt kéo Lục Uyển Đình về hướng cô, dưới ánh mắt mỉm cười ôn nhu của Lục Uyển Đình, nhẹ nhàng hôn lên môi một cái.
Chỉ định hôn lên một cái rồi thôi, nhưng Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, rồi dời đến cái ót giữ lại làm cho nụ hôn gia tăng hơn.
Gần đó có hai vị phu thê trung niên tóc mai có hơi muối tiêu tản bộ đi về nhà, nhìn thấy chiếc xe ngừng ở tiểu khu, cẩn thận nhìn bản số xe, là xe Thanh Thanh, trên mặt bọn họ tức khắc vui vẻ, đi qua bên xe.
Vừa đến gần hơn, thấy hai người trên xe đang hôn môi.
Ý niệm muốn chào hỏi đã ngưng lại không còn, hai vợ chồng già nhìn nhau một cái, đi qua cái xe, vào tiểu khu đến nhà họ Kỳ.
Hô hấp dần dần nặng lên, lực trên tay Kỳ Thanh càng lúc càng lớn, tay cô gắt gao nắm lấy tay Lục Uyển Đình, trên cổ tay trắng nõn đã có dấu ngón tay ở trên đó.
Dưỡng khí bị đối phương cướp đi, Kỳ Thanh dần dần buông tay ra. Sau dần, cơ thể mềm mại như muốn nhũn ra, từ trên người Lục Uyển Đình trượt xuống.
Lục Uyển Đình buông cô ra, ánh mắt lưu luyến mà nhìn Kỳ Thanh "Hiện tại, có muốn tôi lái xe không?"
Giọng nói tiếng mất tiếng còn lại ôn nhu dễ nghe, giống như bình rượu ủ lâu năm, làm người ta vừa ngửi liền say, Kỳ Thanh say trong giọng nói của Lục Uyển Đình, trên mặt bắt đầu đỏ lên.
Kỳ Thanh che đi trái tim đang loạn nhịp, quay lại chỗ ngồi của mình, khống chế hô hấp, chậm rãi thở ra "Không cần, một lát là được."
Lại liếc liếc mắt thấy Lục Uyển Đình đang nhìn cô, Kỳ Thanh ngượng ngùng mím môi, chờ tim đập ổn định, Lục Uyển Đình cong môi hỏi cô "Tiểu thuyết đọc hay sao?"
Ánh mắt Kỳ Thanh dại ra "Tiểu thuyết gì?"
Lục Uyển Đình giả vờ không biết gì "Lúc đưa Vân Tạ về, tôi nhìn thấy em và Vân Tạ nói chuyện, liếc mắt một cái thấy hình như con bé gửi cho em tiểu thuyết gì đó?"
Kỳ Thanh nhìn vào đôi mắt sâu của Lục Uyển Đình, cảm thấy Lục Uyển Đình đã biết cái gì đó " Ân, con bé gửi cho em mấy bộ nhưng không hay, cho nên không xem."
"Khó coi sao?" Lục Uyển Đình hơi hơi nhướng mày, cười câu dẫn "Vậy em cảm thấy tôi đẹp sao?"
Hiện tại, bộ dáng của Lục Uyển Đình như mỹ nhân đang câu dẫn tiểu thư sinh, đem tâm người ta trêu chọc giống như tơ lụa tung bay, không có mang theo vui mừng, khẩn trương hay bất an.
Kỳ Thanh ngơ ngác gật đầu "Đẹp."
Lục Uyển Đình cười cười sờ mặt cô "Kỳ Thanh, sao em có thể đáng yêu như vậy. Chỉ mới câu dẫn một chút liền biến thành tiểu tử ngốc."
Hiện tại, tiểu tử ngốc muốn hạ gục Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh nuốt nước miếng, tay nắm lấy vạt áo của Lục Uyển Đình xả ra, Lục Uyển Đình nhẹ nhàng mà ngã về phía Kỳ Thanh, tay chống lên ghế xe "Em muốn làm cái gì?"
Phanh phanh phanh...từ cửa sổ xe truyền đến tiếng đánh thật mạnh, Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn, thấy được lão Kỳ tổng đang phẫn nộ đứng ở ngoài xe.
"Kỳ Thanh là ba em." Trước khi Kỳ Thanh quay lại, Lục Uyển Đình nhắc nhở.
Kỳ Thanh quay đầu nhìn đúng thật là ba cô, Kỳ Thanh sợ tới mức đẩy Lục Uyển Đình ra, lực đẩy quá mạnh, Lục Uyển Đình ngã lên ghế.
Kỳ Thanh hạ cửa sổ xe xuống, khẩn trương mà nhìn ông "Ba, sao ba lại ra tới đây?"
Kỳ ba mắt nhìn Lục Uyển Đình "Lão Dương nói, xe con gái ba ngừng ở cửa tiểu khu nửa ngày vẫn không đi, ba ra nhìn xem xe con có phải bị hỏng không."
Này không phải là nguyên lời lão Dương nói, nguyên lời là "Lão Kỳ a, Thanh Thanh kết giao bạn gái khi nào? Mới đây sao? Tôi nhìn thấy hai đứa nó ở cửa tiểu khu hôn tới hôn lui..."
Câu nói kế tiếp chưa kịp nghe hết, Kỳ Huy mang dép lê từ trong nhà chạy ra đến cửa.
"Xe con không có vấn đề, con với Uyển Đình đang nói chút chuyện cho nên chưa đi." Kỳ Thanh nói dối.
Lục Uyển Đình không chút hoang mang mà chào hỏi Kỳ ba "Xin chào Kỳ tổng."
"Ân." Kỳ Huy ừ bằng giọng mũi, nhìn lướt qua môi hai người, trong bóng tôi, ông chỉ thấy được, màu son hai người giống nhau.
Lúc ông tới thì hai người không hôn môi, chính là đang có chút mờ ám, cũng không biết được lời nói của Lão Dương thật hay giả.
"Ba, ba vào nhà đi, bọn con đi về." Kỳ Thanh kéo đai an toàn cài lại.
Cảm xúc của Kỳ Huy phức tạp, ngập ngừng một chút rồi lùi lại sau hai bước, "Trên đường chú ý an toàn."
Nhìn chiếc xe đi xa, chậm rãi biến mất ở tầm nhìn, Kỳ Huy nặng nề thở dài, xoay người về nhà.
Con gái sớm hay muộn thì cũng của người khác a.
Lục Uyển Đình xoa xoa bả vai, nhìn sườn mặt Kỳ Thanh, cười với ý sâu xa "Kỳ tổng, lần sau có thể đối với tôi ôn nhu một chút được không?"
Không nói thì thôi nói một cái lại muốn câu dẫn người ta.
Kỳ Thanh đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích "Nhìn thấy ba, em có chút khẩn trương, em không cố ý đẩy chị mà."
Lục Uyển Đình thả lỏng tay, ánh mắt trở nên ôn nhu "Em phản ứng kịch liệt như vậy, ai không biết còn tưởng là chúng ta đang vụиɠ ŧяộʍ yêu đương bị bắt được."
Kỳ Thanh bị trêu chọc làm cho lý trí loạn cả lên, nắm chặt tay lái, thở dài nói "Còn không phải là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?"
Cô không nghĩ Kỳ Thanh sẽ nói như vậy, sửng sốt một lúc, mới có phản ứng "Chúng ta đã kết hôn."
Kỳ Thanh buông tay lái, học bộ dáng xoa đầu của Lục Uyển Đình mà xoa lại "Chúng ta hiện tại là yêu đương, Lục học tỷ."
Cảm giác xoa đầu thật thoải mái, Kỳ Thanh còn muốn xoa lại lần thứ hai, thì Lục Uyển Đình đã bắt lấy tay cô, đem móng vuốt mà thả lại trên tay lái "Chú ý lái xe."
Thấy phía trước có bảng chỉ đường, Kỳ Thanh đánh tay lái sang làn đường được phép rẽ trái, Lục Uyển Đình nói "Đi thẳng đi, chúng ta không về nhà."
"Không về nhà?" Kỳ Thanh nghi vấn nhìn cô một cái "Chúng ta đi đâu."
Lục Uyển Đình nói một chỗ làm cho người ta không nhịn được mà nghĩ nhiều "Khách sạn Duyệt Giang."