Chương : Thẻ kim cương
Ninh Tình và Trần Thục Lan cùng nhìn ra phía ngoài cửa.
Không biết Tần Nhiễm đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào, trên tay cô cầm một tờ giấy, nghiêng người dựa vào khung cửa, dáng vẻ giống như cười mà không phải cười.
Nụ cười của cô mang theo ba phần tùy tính, có chút lạnh nhạt, còn lại đều là vẻ tà ác như muốn xông từ trong xương cốt ra.
Ninh Tình không hẹn bác sĩ sớm như vậy, có điều bà ta không muốn đưa Tần Nhiễm đến trường cho nên đã nói dối.
Lúc này bà ta xấu hổ vô cùng.
Tần Ngữ là người khá nổi tiếng ở Hành Xuyên Nhất Trung, Ninh Tình thường xuyên đi họp phụ huynh cho cô ta, không ít người trong trường học biết rõ bà ta là mẹ Tần Ngữ.
Loại thời điểm như thế này, bà ta không quá muốn cho người khác biết, loại học sinh hư như Tần Nhiễm này cũng là con gái bà ta.
Bà ta cảm thấy kháng cự.
Trần Thục Lan cũng không ngốc, sau khi đứng lên bà đã có ý muốn đi tìm Ninh Tình để thuyết phục.
Bà ấy biết có lẽ mình không còn thừa nhiều thời gian, có điều Tần Nhiễm còn trẻ, nếu bà ấy mặc kệ, sẽ thật sự không còn người nào có thể quản được cô.
Hai người cũng không ngờ là Tần Nhiễm đã trở về.
Ninh Tình nhìn Tần Nhiễm, há to miệng, đến lời giải thích cũng lộ vẻ bất lực, "Nhiễm Nhiễm, mẹ không phải có ý này . . ."
Bà ta từ một người dân quê leo lên thành bà chủ nhà giàu có.
Nhà họ Lâm trừ Lâm Kỳ và Lâm Cẩm Hiên, những người khác vẫn luôn có thái độ săm soi và coi thường bà ta chẳng hề che giấu gì.
Ninh Tình mất năm, nhờ vào Tần Ngữ cũng hăng hái tranh giành, rốt cuộc cũng đứng vững gót chân, nhìn qua có rất nhiều thay đổi, thật ra trong xương cốt vẫn còn tự ti.
Đột nhiên có thêm Tần Nhiễm như thế này, trong nội tâm bà ta không uất ức là chuyện không thể nào.
Lời vừa mới nói kia cũng chỉ là câu phàn nàn trước mặt Trần Thục Lan.
Không ngờ lại bị Tần Nhiễm nghe được.
Sắc mặt Tần Nhiễm không có biến hóa gì, một tay cô nhét vào trong túi quần, giọng điệu cũng không quá kiên nhẫn, "Không quan trọng."
Ninh Tình ngạc nhiên nhìn cô.
Trần Thục Lan thở dài một hơi.
"Nhiễm Nhiễm, vừa rồi là mẹ tức giận quá mức" Ninh Tình tìm về được giọng nói, vô thức quấn chặt áo choàng trên vai, "Con về cũng đúng lúc lắm, mẹ đã cho người đi dọn dẹp lại phòng cho con rồi, về sau con ở tầng ba, mẹ đã bố trí cho con dựa theo phòng của Ngữ nhi. . ."
"Không cần, tôi đến để nói với bà một tiếng" Tần Nhiễm híp cặp mắt xinh đẹp kia lại, có chút uể oải, "Tôi ở ký túc xá."
Nói xong, cô liền nghiêng người lên tầng ba thu dọn đồ đạc.
Cô không mang gì đi cùng, chỉ có một cái túi màu đen, một chiếc máy tính, một cái điện thoại di động.
Trần Thục Lan đi theo Tần Nhiễm vào phòng.
"Ở ký túc xá cũng được" Trần Thục Lan đứng ở một bên cửa, nhìn phía sau cô đến nửa ngày, vẻ mặt có chút mệt mỏi, "Cháu phải ở chung thật hòa thuận với bạn học, tính tình đừng quá nóng nảy . . ."
Bà nói một đống, Tần Nhiễm cũng chỉ nghe, vô cùng có kiên nhẫn.
Ánh mắt quét qua phòng khách Ninh Tình vừa trang hoàng xong không bao lâu, màu rất ấm, dường như là loại màu mà Tần Ngữ ưa thích, Tần Nhiễm cũng không quen với chúng nó lắm.
Cô nhíu lông mày, không nhanh không chậm dọn dẹp, kéo khóa ba lô "roẹt" một tiếng.
Trần Thục Lan nhìn chằm chằm cô, "Nhiễm Nhiễm, sao cháu phải lừa mẹ cháu?"
"Gì cơ?" Tần Nhiễm vung ba lô ra phía sau, đôi lông mày hơi nhướng lên vừa ngông vừa ngang, ra hiệu Trần Thục Lan nói tiếp.
"Từ lúc chín tuổi cháu đã kéo được violon vô cùng tốt rồi." Trần Thục Lan quét mắt nhìn gian phòng được trang trí bằng sắc màu ấm, ấn ấn đầu.
Tần Nhiễm thích những thứ có màu lạnh, bao gồm cả quần áo cô cũng thường là màu đen trắng.
"Hồi đó còn có người thầy từ thủ đô đặc biệt chạy đến thôn Ninh Hải, muốn nhận cháu làm học trò, sao cháu không nói với mẹ?"
"Không có gì để nói" Tần Nhiễm hời hợt, một tay ôm lấy bả vai của Trần Thục Lan, dáng vẻ như kẻ lưu manh với người anh em tốt, "Bà suy nghĩ ít thôi, dì nhỏ nói khi còn bé mẹ cháu nhìn trông xinh xắn đáng yêu, bà thích bà ta nhất, hiện tại bà ta đã nhận bà về chăm sóc, vậy bà cứ yên tâm dưỡng bệnh. Khi nào cháu nghỉ sẽ đi thăm bà."
Công bằng mà nói, Ninh Tình vô cùng hiếu thảo với Trần Thục Lan.
Người đã già đều muốn con cháu quây quần, Tần Nhiễm biết rõ nội tâm bà ấy muốn gì.
Hai người xuống tầng.
Ninh Tình ngồi sững sờ trên ghế sa lon ngoài phòng khách.
Thấy Tần Nhiễm đeo balo bước xuống, mặc áo phông trắng của chính cô.
Bà ta đứng lên, nhận ra Tần Nhiễm nói muốn trọ ở trường là lời nghiêm túc.
Bà ta chuẩn bị cho Tần Nhiễm một tủ đầy váy vóc quần áo đẹp đẽ, còn có một số túi mang thương hiệu nổi tiếng, Tần Nhiễm đều không mang theo.
Ninh Tình không kịp phản ứng, trên tay bà ta cầm chén trà, cũng không biết phải nói gì.
Tại sao lại có người không thích ở biệt thự, không thích quần áo đẹp, không thích túi hàng hiệu?
"Tôi đến trường học, bà ngoại giao cho mẹ, khi nào nghỉ tôi sẽ qua bệnh viện thăm." Tần Nhiễm cắm một tay vào trong túi quần, một đôi mắt hạnh lạnh chết người.
Nhà họ Lâm cách trường học khá gần, có bác sĩ chuyên môn nghiên cứu dinh dưỡng.
Lên cấp ba việc học tập bận bịu, áp lực học ở Nhất Trung lớn, chỉ cần nhà ai có điều kiện đều sẽ không để con em trọ ở trường, phần lớn đều ở cùng cha mẹ.
Ninh Tình cũng biết Tần Nhiễm ở lại nhà họ Lâm là tốt nhất.
Có điều bà ta nhìn bóng dáng Tần Nhiễm đeo túi xách đi ra ngoài, hơi lưỡng lự. Nghĩ đến vài ngày nữa mấy bà cô bà dì nhà họ Lâm kia sẽ đến, cuối cùng bà ta vẫn không mở miệng giữ người.
Ninh Tình để tài xế đưa Tần Nhiễm đi, "Anh trai và em gái con cũng là...ôi, tóm lại con đi học cho giỏi nhé."
Nhìn Tần Nhiễm rời đi, thần kinh kéo căng của bà ta không hiểu sao bỗng được thả lỏng.
Trần Thục Lan đưa Tần Nhiễm ra ngoài, lúc muốn đi theo đưa cô đến trường học lại bị Tần Nhiễm ngăn cản.
Trần Thục Lan đứng ở cửa chính, bà biết rõ Tần Nhiễm có rất nhiều đồ vật kì quặc, được cô đối xử như bảo bối.
Nhưng nhìn ba lô màu đen được cô đeo ở phía sau lưng, Trần Thục Lan chợt nhận ra, cơ bản là Tần Nhiễm không mang đồ của cô đến nhà họ Lâm.
Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã định trọ ở trường.
Tần Nhiễm không trực tiếp đến trường học, mà đi trước một chuyến đến ngân hàng.
Xếp hàng lấy số, đến quầy giao dịch.
Nhân viên nữ ở quầy nhìn tấm thẻ kim cương cô tùy ý đưa ra, sững sờ một lúc lâu, sau đó lắp bắp nói: "Tôi, tôi đi tìm quản lý của chúng tôi, tôi không có đủ quyền hạn..."
"Đươc thôi" Tần Nhiễm hơi cúi đầu, ngón tay trắng nhỏ không hề để ý mà gõ lên mặt quầy, "Tôi chỉ cần chuyển một khoản tiền."
Những người giữ thẻ kim cương có rất ít ai tự mình đến ngân hàng làm giao dịch, đều là quản lý ngân hàng giao việc cho bọn họ làm.
Tần Nhiễm chuyển khoản tiền xong, quản lý ngân hàng tự mình đưa cô ra ngoài.
Ngân hàng cách trường học không xa, đi bộ không đến mười phút đồng hồ.
Tần Nhiễm nói lời cảm ơn với tài xế nhà họ Lâm, để cho anh ta trở về.
Tài xế chỉ nhìn nhân viên ngân hàng đang cười đến ân cần ở cách đó không xa, người nhà họ Lâm chưa từng đến ngân hàng này, anh ta cũng không nhận ra, mặc dù thấy kì quặc nhưng cũng không nói nhiều.
Tần Nhiễm vòng qua một đường gần hơn để trở về trường học.
Đúng giữa trưa, thời tiết nóng bức.
"Ông lão Từ bảo quán cơm nhà kia ở đây à?" Dưới ánh mặt trời, khuyên tai của Lục Chiếu Ảnh sáng lên lập lòe, anh ta cầm di động gọi điện thoại, đứng ở ngã tư nhìn quanh.
Sau lưng, Trình Tuyển chậm rãi đi theo cách không xa không gần.
Nắng nóng hầm hập, anh mặc áo sơmi đen trên người cũng không khiến cho người ta cảm thấy nóng, ánh nắng trên đỉnh đầu hòa quyện với bóng cây ven đường.
Khuôn mặt không có cảm xúc gì nhưng vô cùng đẹp mắt, bình tĩnh và sắc nét.
Anh muốn tìm một bóng cây đứng chờ Lục Chiếu Ảnh hỏi đường, ngẩng đầu một cái đã trông thấy góc rẽ phía bên trái ngã tư có mấy kẻ nhuộm tóc thành màu như lông gà đang vây quanh một cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ kia cầm một cái túi đen trong tay, ngón tay trắng nhợt nhạt, khoác chiếc áo khoác đồng phục Nhất Trung một cách lỏng lẻo bên ngoài.
Vừa cao vừa gầy.
Khuôn mặt cô xinh đẹp chói mắt, biểu cảm thờ ơ.
Trình Tuyển ngẩn người.
Lục Chiếu Ảnh hỏi thăm được địa điểm cụ thể, cúp máy điện thoại, cũng nhìn thấy tình huống này, "Ôi, đây chẳng phải là em gái có giá trị nhan sắc siêu cao buổi sáng nay vừa gặp sao?"
------ lời nói với người lạ ------
Cảnh báo, chương tiếp theo Nhiễm gia cực đẹp trai!
Lời editor: Ôi không biết Nhiễm gia làm gì mà giàu thế nhỉiiiiii