Không có chiếc xe gắn máy cũ nát phát ra tiếng gào thét kia, tốc độ của Tô Đàn và Tô Trầm chậm hơn một chút.
Khi chạy tới quán bar, hội đấu giá đã bắt đầu.
Tô Trầm chưa từng tới những nơi thế này, suốt quãng đường đều cảm thán không thôi.
"Chị à! Chỗ này trông thật thần kỳ!"
"Những người trên võ đài đang làm gì vậy?"
"Bọn họ nhảy vũ điệu gì thế..."
"..."
Advertisement
Ríu ra ríu rít, dáng vẻ như một đứa bé rất hiếu kỳ.
Tô Đàn chỉ nhìn thoáng qua đã xác định chính xác vị trí của Rita.
Dù sao một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như thế rất khó để người ta không chú ý đến.
Tô Trầm đội mũ lưỡi trai đen, mặc áo khoác da bò đen, quần đen, ủng da đen, toàn thân đều bị bao bọc kín mít hết cỡ.
Tô Đàn nhìn thấy Rita, ngẩng đầu lên mỉm cười với cô ta, từ đầu đến chân toàn màu đen càng làm nổi bật ngũ quan tinh xảo tinh xảo!
Advertisement
Rita không nhịn được giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tô Trầm: "Em trai cô thật sự quá đáng yêu! Thế mà không cho tôi gặp sớm một chút!"
Tô Đàn không để ý tới Rita mà ngồi vào ghế sô pha, lấy một hộp sữa trong ba lô ra, ném cho Tô Trầm.
Tô Trầm bĩu môi một cái, cắm ống hút vào hộp sữa. Dù sao cậu bé vẫn là trẻ vị thành niên, đúng là vẫn quá sớm để lén uống rượu.
Tô Đàn cầm một chai rượu lên, nhẹ nhàng dập vào cạnh bàn một cái, nắp văng ra rồi bị cô bắt được một cách chính xác, sau đó thờ ơ ném lên bàn.
Toàn bộ động tác từ đầu đến cuối liên tiếp như nước chảy mây trôi, làm cho ánh mắt của Tô Trầm không nhịn được sáng lên, nhất định phải trưởng thành nhanh một chút, sớm đến tuổi có thể uống rượu!
"Khi nào đấu giá viên ngọc kia?"
"Vội cái gì chứ, bây giờ mới vừa bắt đầu, nhanh nhất cũng phải một tiếng nữa." Rita giơ tay chỉ về phía vị trí ở lầu hai: "Tiêu Kỳ sẽ ở đó, vừa rồi tôi nhìn thử từ xa, quả thật tướng tá rất đẹp."
Ánh đèn thoáng qua, người đàn ông buông lỏng ngồi trên ghế sô pha, cánh tay gác lên thành ghế, tay áo sơ mi đen xắn tới cánh tay, lộ ra làn da trắng, ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc che khuất một bên gò má nhưng một nửa khuôn mặt cũng đủ để vạn vật phải điên cuồng.
Tô Đàn cũng chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt: "Không có hứng thú."
Rita trợn tròn mắt: "Cô không thể vì mình xinh đẹp mà tự cao tự đại như vậy chứ, cô phải biết là vẻ ngoài của cậu Tiêu đứng đầu Thành phố M, không ai có thể sánh bằng..."
Không để ý tới những lời cảm thán của Rita, Tô Đàn vẫn ngẩng đầu uống rượu, đường cong ở cổ cô quyến rũ mê người, cái cằm trắng nõn như ngọc, nhất là khuôn mặt của Tô Đàn, vô số đôi mắt trong quán bar đều nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt lóe lên dục vọng.
Từ lúc Tô Đàn vào cửa quán bar, Tiêu Kỳ đã lập tức chú ý đến cô, nhưng ngược lại không phải bởi vì vẻ ngoài của cô quá xuất chúng.
Mà do Tô Đàn dẫn theo một bé trai khoảng bảy, tám tuổi, bị nhân viên an ninh của quán bar ngăn lại.
Mặc dù không biết cô đã giải quyết như thế nào, nhưng dám mang con trai tới quán bar, người phụ nữ này đúng là to gan.
Lục Nhất Minh nhìn theo tầm mắt của anh, không kiềm được cảm thấy có chút hứng thú.
Toàn thân cô gái kia đều là quần áo màu đen, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, từng đường nét trên mặt đều đẹp, liếc mắt một lần là không nỡ thu hồi tầm mắt, mà đứa bé bên cạnh cô cũng mặt cả người quần áo đen, khuôn mặt tuyệt đẹp không hề có một chút tì vết nào, nhất định chính là bản thu nhỏ của cô gái kia.
"Lớn thế này nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người mang con trai tới quán bar đấy, đúng là thú vị!"
Mặc dù trông cô gái kia chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng phản ứng đầu tiên của mọi người là nghĩ bọn họ chính là mẹ con, dù sao có em trai nào mà cần chị gái chăm sóc như vậy chứ
Tư Vũ ung dung lắc ly rượu, từ góc độ của anh ta vừa vặn nhìn thấy phía chính diện của Tô Trầm: "Đưa con trai tới quán bar uống sữa tươi ư? Đúng là mới lạ!"
Tư Vũ khá hứng thú nhìn ba người đang ngồi trên ghế sô pha: "Dáng dấp cũng không tệ."
Vẻ ngoài của hai người phụ nữ không phải cùng một phong cách.
Một bên xinh đẹp động lòng người, là loại phong cách khoe khoang tùy tiện, thành thục quyến rũ.
Một bên là khuôn mặt luôn hướng lên trời, xinh đẹp đến mức làm người ta nghi ngờ đây là tác phẩm nghệ thuật được thượng đế tự tay tạo nên.
Mà vẻ ngoài của người bạn nhỏ kia thì lại vô cùng tương tự cô gái luông hếch mặt lên trời, gương mặt đó cũng xinh đẹp không thể bắt bẻ.
Lục Nhất Minh gật đầu một cái.
Tiêu Kỳ không lên tiếng.
Nhưng mà cô gái ở lầu dưới có con luôn rồi, ba người cũng chỉ có thể tiếc nuối thay đổi hứng thú.
Lục Nhất Minh hỏi: "Tiêu Kỳ này, cậu vẫn chưa tìm được vị thần y kia à?"
Tiêu Kỳ nhíu mày, cầm điếu thuốc, rít một hơi thật dài: "Vẫn chưa, có mấy hacker rất giỏi đã che giấu vị trí giúp đối phương."
Tư Vũ cảm thấy hơi khó hiểu: "Chúng ta tra xét lâu như vậy mà ngay cả vị thần y đó là nam hay nữ cũng không biết, nếu như đối phương thật sự tồn tại, không thể nào không điều tra ra được gì thế chứ?"
Lục Nhất Minh vỗ vỗ bả vai của Tư Vũ: "Cậu nghi ngờ rằng tin tức về vị thần y kia là giả, là do có người hư cấu ra à?"
Tư Vũ nhíu mày: "Tôi không có ý đó, chẳng qua tôi thật sự không hiểu, với năng lực của Tiêu Kỳ mà thậm chí ngay cả một chút tin tức của đối phương cũng không thể tìm ra."
Lục Nhất Minh nhích lại gần, nói nhỏ: "Thật ra thì đây cũng không phải là vấn đề năng lực, mà là hành tung của vị thần y kia thật sự làm người ta cảm thấy khó hiểu, không phải trường học chính là quán bar, ban ngày đến trường học tiếp cháu trai sao? Đến buổi tối lại đi nhảy nhót vận động hả?"
Tư Vũ cũng gật đầu đồng ý: "Hành tung của vị thần y này đúng là làm người ta cảm thấy khó hiểu. Nhưng mà nhà họ Tiêu có nhiều bác sĩ như bậy, bà nội Tiêu sẽ không sao đâu."
Lục Nhất Minh nhìn đài đấu giá: "Nghe nói viên đá kia có tác dụng hơn thuốc ngủ, ít nhất có thể tạm thời ổn định tinh thần của bà nội."
Tiêu Kỳ dụi tắt tàn thuốc, Thiên Khuyết bán đấu giá thì chắc chắn không thể nào là giả.
Bây giờ bệnh tình của bà nội Tiêu nghiêm trọng đến mức nằm ngủ cũng không yên ổn.
Nhất định anh phải giành được viên đá này!
Trên đài đấu giá đã lần lượt tiến hành đấu giá nhiều đồ vật, sắp đến lượt viên đá kia rồi.
Bầu không khí trong phòng đấu giá từ nhiệt liệt trở nên điên cuồng.
Chỉ có Tô Đàn là vẫn luôn lười biếng dựa vào ghế sô pha chơi game, giống như hoàn toàn không thèm để ý.
Dù sao cũng chỉ là một trận đấu giá nho nhỏ, cô không có hứng thú với những thứ bị người ta hô hào cướp lấy đó.
Nhưng chắc chắn cô phải giành được viên đá cuối cùng kia!