Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

chương 189

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đám người ăn uống xong xuôi đã là bốn giờ rưỡi sáng, bình rượu vỡ tung tóe trên sân, tạo nên một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Văn Địch không chịu được buồn ngủ nên đã về phòng ngủ trước, mấy người còn lại thì tinh thần vô cùng sung sức.

"Aida! Thẩm Lãng! Cậu đã ba mươi ba tuổi rồi đó!"

Lợi Quốc Đống nhìn hai người thân mật đột nhiên cảm thán một câu!

"Không phải cậu cũng ba mươi ba tuổi rồi à? Cảm thán cái mông cậu ấy!"

Thẩm Lãng đang ngồi mát xa chân cho Đường Mộ, nghe thấy Lợi Quốc Đống nói lập tức đáp lại một câu! Bây giờ mới ba mươi ba tuổi một ngày, còn Lợi Quốc Đống hắn đã ba mươi ba tuổi mấy tháng rồi đó! Còn ở đây mà nói!!!

"Tôi chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì cả! Hừm!!! Đến cậu mà cũng đã kết hôn rồi, thấy hai người thân mật mà một quý tộc độc thân như tôi đây cũng muốn kết hôn!"

"Nào... Uống!!! Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi sao?"

Lý Đặc nghe thấy Lợi Quốc Đống cảm thán, nằm xoài trên ghế trêu hắn. Tên cẩu độc thân quý sờ tộc này mà cũng muốn kết hôn? Chuyện này cũng khá là vi diệu đó chứ!

"Cái gì nghĩ thông với chả suốt, tôi đây là bị cặp tình nhân bỉ ổi kia kích thích đó có được không?"

Lợi Quốc Đống tức giận liếc Lý Đặc một cái.

"Bọn tôi làm cái gì mà kích thích đến cậu? Chẳng lẽ cậu cũng muốn đi tìm bạn trai à?"

"Má!! Các cậu còn dám nói không kích thích tới đời sống cẩu độc thân của tôi à?!"

....

Đường Mộ bị đồng chí thiếu tướng nào đó lăn lộn cả đêm đã đủ mệt mỏi, vừa mới ngủ không được bao lâu lại bị đánh thức, hắn chống đỡ đến giờ phút này cũng đã sức cùng lực kiệt rồi đó biết không?!!

"Em mệt không? Anh ôm em lên ngủ nhé! Hôm nay chúng ta không làm trị liệu, ở nhà ngủ nhé!"

Đường Mộ gật gật đầu, xoa xoa giữa mày, hôm nay đúng thật là không còn sức đâu mà làm trị liệu, thật sự là đứng-không-vững!!!

"Đi thôi!"

Thẩm Lãng bế Đường Mộ lên, chuẩn bị về phòng lên lầu đi ngủ, đã bị Thẩm Mặc ngăn cản:

"Đại ca! Anh vội cái gì? Món chính hôm nay còn chưa lên sàn, thiếu các anh thì còn gì là thú vị nữa!"

Thẩm Lãng cạn lời, đám nhóc này lại tính bày thêm trò gì nữa đây?!?

"Các anh em! Lên!!!"

Thẩm Thành ra lệnh một tiếng, một đám người đang nằm nghỉ ngơi ở trên ghế toàn bộ đứng dậy, chạy vọt lại mấy thùng mỡ lợn bên cạnh, một đám thì giữ chân Thẩm Lãng và Đường Mộ lại, không nói hai lời trực tiếp phun lên người của hai nhân vật chính.

Đợi đến khi Thẩm Lãng phản ứng lại được thì đã chậm, cột nước màu trắng trực tiếp phun lên thân hai người.

Đường Mộ khẽ cắn môi, hắn cuối cùng biết là mấy cái thùng kia được dùng để làm gì rồi! Sao hắn lại không nghĩ ra nạn nhân chính là hắn và Thẩm Lãng được nhỉ!!!

Thẩm Lãng ôm Đường Mộ lui về phía sau, lui đến giàn nho của Thẩm lão thủ trưởng hét lên:

"Mấy người nhớ kỹ đó cho ông!!!"

CMN! Một thân dính đầy bơ, nhìn thôi cũng đủ biết là rất khó chịu rồi!

Đường Mộ cũng là một thân bơ, trên mặt, trên tóc, trên cổ, tất cả đều là bơ!

"Không quan hệ! Đại ca, ít nhất thì hiện tại anh không phản kháng được bọn em!"

Có thể chỉnh thiếu tướng nhà bọn họ đến mức này, đây là cơ hội ngàn năm có một đó biết không?!! Bỏ lỡ lần này thì không còn lần sau đâu! Dù sao thì bọn họ cũng đã bị y ghi thù, tội gì không chơi tới bến?!!

Đường Ngạo trợn mắt há hốc mồm nhìn hiện trường rơi vào tình cảnh "vô cùng hỗn loạn". Mấy người kia chuẩn bị mấy thùng bơ đó là để dùng trong giờ khắc này có đúng không? Ông trời ơi! Bọn họ có phải quá ngây thơ rồi không? Hết chơi súng nước lại đến trò phun bơ lên người này? Người Thẩm gia thật sự là một đám quái thai, đầu óc thật sự không giống với người bình thường!

Đường Ngạo tò mò chạy tới mấy thùng bơ xem thì phát hiện đây toàn bộ đều là bơ dính, xem ra bọn họ đã có âm mưu từ trước rồi!

"Nhìn cái gì thế? Động thủ đi? Đứng đó làm gì?"

Thẩm Ly nhìn Đường Ngạo đứng nhìn mà không làm gì cả, chạy tới thúc giục.

Đường Ngạo lắc đầu:

"Miễn! Mọi người cứ chơi đi, tôi xin phép không tham gia."

Hắn không muốn trêu chọc Đường tiểu tổ tông công tư bất phân! Bây giờ công việc của hắn đã bận đến sấp mặt rồi, hắn không muốn mình làm thánh mẫu đi quản lý Đường thị đâu!!!

"Đại thiếu gia à, chắc là cậu rất ít khi gặp cảnh tượng này có đúng không? Khó gặp được thì hãy chơi tới bến! Quan tâm kết quả làm gì? Mau tới đây!!!"

Thẩm Ly vừa dụ dỗ vừa nhét cây súng bắn nước nhét vào trong tay Đường Ngạo, sau đó lại đi về chỗ thùng bơ bổ sung "đạn", lại xông tới bắn tới hai người Thẩm Lãng và Đường Mộ.

"Đánh! Các anh em! Có oan ôm oan có thù tất báo!"

Nhìn một sân người đã lâm vào trạng thái điên cuồng, Đường Ngạo cười khổ:

"Nếu không quan tâm tới kết quả thì kết quả là chết không toàn thây!"

"Sao thế? Sợ đại tẩu trả thù à?" Thẩm Tiêu vỗ vai Đường Ngạo vai nói.

"Nó uy hiếp muốn quăng Đường gia lại cho tôi!"

"Ha ha, cũng chỉ người Đường gia mấy người không ham thích tiền tài quyền lực!"

Có gia đình hào môn nào mà giống cái nhà này không? Nhà người ta vì tranh đoạt tài sản mà ngay cả lục thân cũng không nhận, nhưng mà Đường gia bọn họ lại coi Đường thị như một củ khoai lang phỏng tay, không ai nguyện ý tiếp nhận cả!

"Tiền đủ dùng là được, sinh không mang đến, chết cũng không mang đi được! Tránh được chừng nào thì đỡ phiền chừng đó!"

"Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi! Không ép buộc anh nữa!"

Đường Ngạo lui về phía sau một bước, vì tương lai có những tháng ngày thoải mái, hắn không muốn đem Đường gia ra làm tiền cược! Loại làm ăn không có lời này hắn không làm!

Trong khi đó, tình hình chiến đấu bên kia ngày càng kịch liệt!

Thẩm Lãng vừa lau mặt, lắc lắc bơ trên tay, vừa hét:

"Dừng!!! Hai bọn anh là bị động bị đánh, mấy đứa có cảm thấy như thế là không công bằng hay không?"

"Được! Cho các anh hai cây!"

Thẩm Ly vẫy vẫy tay, hào phóng phát đạn phát súng, dù sao bọn họ cũng đã chiếm được thượng phong!

Thẩm Thành, Ôn Bạc Quân hai người nâng một thùng bơ về phía Thẩm Lãng, lại quăng cho hai người hai cây súng bắn nước:

"Chiến đấu chân chính bắt đầu rồi! Đại ca! Nói trước, chuyện này chơi xong thì thôi, không được trả thù tụi em đó!"

Chơi là chơi, nháo là nháo, trước tiên phải đem kim bài miễn tử bắt đến tận tay đã! Bằng không Thẩm thiếu tướng nhất định sẽ lật mặt, mà người này một khi đã lật mặt thì hậu quả rất là nghiêm trọng đó biết không?!?

"Chuyện này tính sau!"

Thẩm Lãng nhướng mày! Chuyện này thật sự còn phải chờ y xem xét lại! Đám người kia không nói một tiếng liền đánh, hiện tại đánh rồi còn dám nói là không được tính sổ? Hai người bọn họ dạo này khá nghèo, không tính toán xem tiền như rác đâu!!!

"Vậy ý anh là sau này sẽ tính sổ đúng không?"

"Mấy đứa thích hiểu thế nào thì tùy!"

"Em chỉ hiểu như vậy thôi! Các anh em! Thẩm Lãng muốn tính sổ với chúng ta. Chúng ta có phải nên chơi tới bến rồi không?"

"Vậy còn chần chờ cái gì nữa? Tiến lên! Giếttttttt!"

Thẩm Tiêu một tiếng rống to, vừa mới nghỉ ngơi được một chút lại lập tức khai chiến!

"Tiểu tổ tông! Cầm! Hai chúng ta xem ra là chạy không thoát được rồi!"

Thẩm Lãng đưa súng đã được "nạp" bơ cho Đường tiểu tổ tông phía sau. Đường tiểu tổ tông cũng không nói hai lời trực tiếp cầm, nhắm tới Thẩm Ly mà bắn.

"Bắn! Đả đảo Thẩm thiếu tướng!"

"Bắn! Đả đảo cường quốc!"

Mấy người này nếu như được sinh ra ở thời kỳ kháng chiến nhất định là phần tử cực kỳ yêu nước!

"Đả đảo địa chủ! Cho anh ngày thường áp bức em! Đánh!"

Hiện trường đại viện Thẩm gia rất-là-hỗn-loạn! Bơ bay tán loạn, tiếng thét chói tai một mảnh!

Trên mặt đất rất nhanh bị bơ chiếm đóng, trắng xóa một mảnh, giàn nho, vườn rau trong đại viện, khu bàn đá, ghế đá, tất cả đều không thoát khỏi vận mệnh bị bơ bao phủ! Hơn nữa lại là cái loại bị một lớp bơ thật dày bao phủ!

Các đương sự tham chiến thì càng đừng nói, toàn thân một màu trắng tuyết của bơ! Không phân biệt được ai là ai!!!

Đường Mộ được Thẩm Lãng che ở phía trước, là thành viên tham chiến có tình trạng bên ngoài tốt nhất!

Cuối cùng cái gì hết cũng sẽ hết, bơ có nhiều bao nhiêu rồi cũng sẽ hết, trận chiến cuối cùng cũng có hồi kết!

"Chủ ý này là của ai?"

Thẩm Lãng ném súng bắn nước xuống đất, gạt lớp bơ trên cánh tay đi, bắt đầu thanh toán nợ nần!

Một đám người đang nghỉ mệt thở dốc, không ai dám gật đầu!

"Mấy đứa đang làm cái gì đấy?"

Thẩm lão gia tử là người đầu tiên không chịu nổi đám con cháu nhà mình làm ầm làm ĩ cả một đêm, kết quả vừa mở mắt ra thì thấy đại viện một mảnh trắng xóa, nhất thời tròn mắt! Đây là tuyết tháng sáu ư????

"Lão gia tử, ngài dậy sớm thế ạ!"

Đường Ngạo thấy Thẩm lão gia tử ra mặt liền biết đây là bị bọn họ nháo đến chịu không nổi mới đi ra xem thử!

"Bọn họ làm gì vậy?! Chủ ý này là của ai?"

Đường Ngạo nén cười:

"Khụ khụ! Bọn họ nháo cả ngày trời, cơ mà chủ ý của ai thì cháu cũng không biết!"

Nói thật là hắn cũng không biết ai mà lại có tài như vậy!

"Thẩm Lãng!" Thẩm lão gia tử vừa thấy không ai mở miệng, trực tiếp tìm đứa lớn nhất!

"Có!"

Lão gia tử rống một tiếng, Thẩm Lãng phản xạ có điều kiện nghiêm!

"Xử lý người của con cho tốt, còn lại lại nói sau!"

"Vâng!"

Lão gia tử đây là phát hỏa rồi!

_________

Bộ này tui hong drop đâu nha mọi người, do dạo đây tui bận quá nên tình hình chương mới có thể là lâu lắm ó. Các cô hãy thông cảm cho tui, huhuuuu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio