"Bọn họ bị phạt chạy ạ?" Văn Địch khó hiểu hỏi lại.
"Ừ! Mau đi đi!"
"Vâng! Bọn họ chạy bao nhiêu vòng vậy ạ?"
"Đại ca với tam ca của con vòng, trừ đại tỷ con ra thì bọn Diệp Chiểu và Diệp Trạch, Quốc Đống , những người còn lại đều là ! Nhớ chưa!"
Vừa vặn một vòng đại viện nhà bọn họ chính là m!!
"Vâng! Con biết rồi ạ! Thẩm gia trừ đại tỷ thì tất cả mọi người , đại ca, tam ca , còn lại là ! Con đi ngay đây!"
Tiểu nha đầu này vui dữ thế à? Xem mấy caca tỷ tỷ nhà mình phị phạt chính là niềm vui của cô nha! Đây đúng là chuyện lạ khó gặp à nha, tối qua vừa mới được xem một lần, bây giờ vừa mới sáng ra lại được xem lần nữa! Đặc biệt là đại ca cư nhiên cũng bị phạt cùng đó! Độ hiếm có đã lên tới mức level max rồi!
Dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng tốt cho sức khỏe, một đám người hự hự chạy ở trên sân, kêu khổ thấu trời đất mà không biết trời đất có nghe không. Tối hôm qua chơi một đêm bọn họ đã mệt sắp không bò nổi nữa, hiện tại lại còn bị phạt chạy, cuối cùng bọn họ cũng biết được cái gì là tự lấy đá đập vào chân mình rồi!
Người trong quân khu đại viện mới sáng sớm gặp trường hợp hiếm thấy như thế này cũng nháo nhào vây lại xem, chỉ chỉ trỏ trỏ!
Một đám người bị phạt chạy cũng không thèm quan tâm là mình như động vật quý hiếm bị vây xem, tiếp tục chạy...
Tư thái của Thẩm Lãng là tốt nhất, có lẽ là nhờ nhiều năm sinh hoạt trong quân khu, hơn nữa y cũng đã từng làm bộ đội đặc chủng, cường độ như thế này thì cũng không là gì với y cả. Nhưng đó là với Thẩm Lãng, còn với những người khác thì sao? Thảm lắm đó biết không? Buổi tối vừa mới chơi một trận, thể lực đã gần như cạn kiệt, trên người lại còn dính bơ, cái loại bơ vừa mềm vừa dính ý, gặp trời nắng là nó tan chảy ra ý. Bơ bị nóng chảy hòa quyện cùng mồ hôi... Cái cảm giác bọn họ tuyệt đối không muốn trải nghiệm lại lần thứ hai!!!
(Tư thái: tư thế + thái độ, dáng dấp, cử chỉ bên ngoài)
"Tôi về nhà..."
Lợi Quốc Đống vừa chạy xong km, thở cũng chưa kịp thở, câu thì nói chưa hết đã vội vàng chạy thẳng một đường về nhà mình tắm rửa. Đám người Diệp Chiểu thấy thế cũng chạy như bay về tắm.
Trong sân giờ chỉ còn hai vị Thẩm công tử vẫn đang chiến đấu hăng hái. Thời gian chầm chậm trôi qua, Thẩm Lãng đã chạy xong bốn mươi mấy ki-lo-met rồi, còn Thẩm Thành chỉ vừa mới tới ba mươi ki-lo-met. Thẩm Thành cắm đầu chạy như điên, hắn thật sự là bị bơ dính trên người làm cho khó chịu sắp không chịu nổi nữa!
"Nhanh lên! Tam ca, anh chậm hơn đại ca tới tận vòng đấy! Anh cũng từ bộ đội đặc chủng ra đó nha! Sao lại kém như vậy được? Đại ca tối qua còn bị phạt gấp đôi anh bây giờ cũng chạy sắp xong rồi kìa! Nhị tỷ, nhanh lên! Sắp chạy xong rồi! Tam tỷ, cố lên! Cố lên! Đại ca, nhanh chút nữa là có thể về ôm mỹ nhân ngủ rồi! Cố lên nào!"
Tiểu nha đầu tay trái cầm vở, tay phải cầm bút để ghi chép lại tiến độ thi hành án phạt của đám anh chị nhà mình. Giám sát vô cùng chặt chẽ, không bỏ sót người nào cả, còn không quên cổ vũ tinh thần cho bọn họ nữa chứ!
"Tiểu Văn Địch! Em đừng có hét nữa được không? Thật mất mặt!"
Thẩm Nhất vừa chạy ngang qua người Văn Địch không nhịn được tranh thủ nói vài câu. Bọn họ bị vây xem đã xấu hổ muốn chết rồi, thế quái này con nhóc này còn làm mất mặt bọn họ hơn thế nữa?
"Mất mặt cái gì? Em không thấy mất mặt một tí nào hết luôn á!"
"Em được lắm! Coi như anh chưa nói gì cả!"
Thẩm Nhất nhỏ giọng thì thầm nói cho bản thân mình nghe. Cái con nhóc này nếu trưởng thành chắc chắn là sẽ càng khủng bố hơn cả đại tỷ!!!
Cuối cùng mọi người cũng chạy xong hình phạt của mình, cuối cùng chỉ còn dư lại hai con người chạy km tiếp tục chịu ngược...
"Đại ca, cố lên! Hai vòng cuối cùng nữa thôi!"
"Tam ca, coi như là em cầu xin anh đó! Anh lấy một chút khí thế đàn ông của anh ra cho em xem có được không? Anh còn tận vòng nữa đó! Trời ạ! Đại ca sắp chạy xong rồi mà anh vẫn còn và chục vòng như thế đó hả! Anh chạy nhanh lên đi!"
"Đại ca! Nhanh lên! Giường đang ở phía trước vẫy gọi anh đó! Chạy xong là có thể trở về ngủ một giấc rồi! Cố lên!!!"
"Tam ca, nghĩ tới phòng tắm của anh, nghĩ tới giường của anh mà chạy nhanh một chút đi!"
"Đại ca... Tam ca... Nhanh..."
Thẩm Thành chạy nghiến răng nghiến lợi, cái con nhóc chết tiệt này không thể câm miệng một chút được hay sao?
Thẩm Lãng chạy đến nửa vòng cuối cùng cũng xuất hiện cảm giác vô lực. Nhưng vừa nghĩ tới những hình ảnh Văn Địch vừa nói, giường đang vẫy tay trước mắt, bảo bối cũng đang chờ y trên lầu, Thẩm Lãng cắn răng tăng tốc một đường chạy như điên!
"..."
"Lão đại! Anh đừng có kích thích em nữa có được hay không???"
Nhìn hình bóng của Thẩm Lãng chạy như bay về tới đích, Thẩm Thành chỉ có một ý nghĩ ―― muốn khóc!!!!!!!!!!!!
Thẩm Lãng cuối cùng cũng chạy xong, y dừng lại thở phì phò, lắc đầu, trên đầu, trên mặt, trên lưng là mồ hôi ướt đẫm, dừng lại cũng không dừng một chút mà bước nhanh vào nhà.
Bỏ lại Thẩm Thành cô đơn một mình dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời tiếp tục sự nghiệp chịu phạt!
"Chạy xong rồi? Mau đi lên tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc đi!"
Tiêu Vũ thấy con trai đang vào cửa, một chút đồng tình cũng không có liền nói.
"Ba con đâu?"
Chạy en nờ ngàn mét, chân của đồng chí Thiếu tướng nhà chúng ta đã mỏi nhừ, bây giờ chỉ còn nước lết lên cầu thang thôi...
"Đi quân khu rồi! Hôm nay có cần gọi các con xuống ăn cơm không?"
"Có ạ! Tiểu tức phụ của mẹ sáng nay đã ăn gì đâu, trưa đương nhiên phải ăn chút gì đó chứ! Giữa trưa mẹ đã lên gọi bọn con nhé!"
(Tức phụ: con dâu)
Tiêu Vũ lắc đầu, tiểu tử này thật đúng là biết đau lòng tức phụ nhà mình!!
"Ừ! Con đi tắm rửa rồi đi ngủ đi! Giữa trưa mẹ gọi hai đứa xuống ăn cơm!"
"Dạ! Con lên lầu đây mẹ!"
Thẩm Lãng bò lên lầu, vừa bò vừa thoát y. Tuy là y đã mệt như tró rồi nhưng vẫn có thể vứt đống quần áo bẩn vào rổ đồ bẩn. Tiểu tổ tông nhà bọn họ có thói quen ở sạch đó, hắn mà thấy mấy đồ này vứt vương vãi dưới sàn thì nhất định sẽ quạu cho coi!
Nhanh chóng tắm rửa cả người, Thẩm Lãng trực tiếp khỏa thân bò lên giường của Đường tiểu tổ tông. Y thật sự không còn sức mà đi tìm quần áo đâu! Với lại y cũng không muốn phải đi tìm quần áo, thôi thì cứ trần trụi như vậy ôm tiểu tổ tông đi ngủ cũng tốt!
Thẩm Lãng xốc chăn lên, bò vào ổ của Đường tiểu tổ tông, ôm người đang ngủ say như heo vào trong ngực. Vừa đặt đầu xuống thì cơn buồn ngủ lại ập đến quá bất ngờ làm y trở tay không kịp. Thế là đồng chí Thẩm đại quân trưởng cứ như thế mà đi đánh cờ với Chu Công.
(Đánh cờ với Chu Công: đi ngủ. Truyền thuyết nó như nào thì tui quên òi, nếu các cô muốn biết thì cứ tìm gu gồ - sama nhó >