Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kế hoạch thay đổi khó hiểu này, khiến cho hai gia đình trong một tiếng đồng hồ làm người ngã ngựa đổ, thế nhưng tổ tông tùy hứng kia chính là nếu không phải như vậy thì không được.

Lâm Mạt Tuyết cảm thấy mình để hôn lễ này hoàn thành, nếu không bà già mười tuổi không được. Tiểu tổ tông giày vò người ta này, vừa nghĩ tới liền tới. Lâm trận này còn muốn làm ra một đống chuyện, chỉ mong hắn chơi đùa xong. Chứ một hồi đến hiện trường hôn lễ còn làm ra một chút như vậy lòi ra máy bay, vậy bà nhất định đem tiểu hỗn đản này tiêu diệt.

Không tới một giờ, Đường gia chuẩn bị xong xe hoa, Đường Mộ cũng vừa vặn thu thập xong, nhìn thời gian một chút, Lâm Mạt Tuyết chỉ kém nổi đóa.

"Đi thôi! Đừng chậm trễ nữa, Thẩm gia đã gọi điện ba lần rồi! Đi nhanh đi! Nếu con không đi, Thẩm Lãng phải trực tiếp lái xe tới! Tiểu tổ tông của ta, con để cho ta bớt lo đi, có thể hay không?" Bà cảm thấy lúc bà kết hôn cũng chưa từng lo lắng như vậy.

"Con không để cho mẹ bớt lo sao?" Mà một số người một chút tính tự giác cũng không có.

"Ngày hôm nay vừa qua ta liền hoàn toàn bớt lo, đi nhanh đi!" Có con trai kết hôn, bà giống như thúc giục hắn đầu thai vậy. Đúng là bà hôm nay phá lệ.

Đường Mộ nhìn mẹ của mình, lắc đầu một cái, cuối cùng lên xe.

"Đi thôi! Đi thôi! Cô dâu vội đến độ khóc rồi!"

Kha Tuần lái xe chủ, nhìn người rốt cuộc lên xe, hắn cơ hồ là lập tức liền đạp chân ga. Chưa từng thấy qua người kết hôn chậm rãi như vậy, hắn là qua bảy giờ đã rời giường, nhưng mà hiện tại đã tám giờ rưỡi. Nhìn kỹ thời gian, hắn phải trước chín giờ tới Thẩm gia, hiện tại mười lăm phút cũng chỉ có một đường chạy như bay.

"Ta nói, cậu kết hôn thế nào cũng không tích cực a? Thẩm Lãng đắc ý điện thoại đánh đều muốn vỡ tung lên rồi! Hắn nếu như có bệnh tim gì đó nhất định là bị cậu dọa đi ra." Cảnh Trác ngồi ở vị trí phó lái, cũng không nhịn được vì nam nhân đáng thương kia kêu oan. Từ hôm qua nói đến hôm nay, sáng sớm, y cũng không dừng gọi điện nhắc mãi, nhưng mà thấy người này một chút cũng không có cảm giác.

"Tôi chưa nói tôi muốn hủy hôn, hắn sợ cái gì?" Đường Mộ tựa vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nghe hai bạn tốt quở trách, hắn nhàn nhạt trả lời một câu.

Cảnh Trác cảm thấy Thẩm Lãng gặp gỡ người này, thật sự là kiếp trước làm nhiều chuyện thất đức. Bằng không thì gặp phải một người vô tâm vô phế thế này, y vì cái gì còn mong muốn đem hắn trở thành hợp pháp?

Nếu nói Thẩm Lãng là một cô gái, gặp phải Đường Mộ một công tử giàu sang thế này, khóc la, phải gả cho hắn, thì cũng thôi đi, ít nhất vẫn còn ở bên trong phạm vi lý giải được. Thế nhưng Thẩm Lãng là nam, còn là một sĩ quan làm đến chức quân trưởng cấp bậc thiếu tướng. Điều kiện bản thân tốt như vậy, vì cái gì cứ nhất định phải là tiểu hỗn đản vô tâm vô phế này a?

Tìm ngược sao? Cảnh Trác thấy lại không giống như vậy!

"Cậu tuy là chưa nói hủy hôn, nhưng mà hắn lại không nghĩ như vậy a! Hôn nhân của các cậu như vậy, đặt vào trên người ai người đó cũng không thể an tâm. Ít nhất trước khi người ta đã định trước quan hệ hôn nhân hợp pháp, không ai có thể yên tâm."

Hai nam nhân kết hôn, còn tổ chức rầm rộ như vậy. Chuyện này không phải là hiếm thấy như vậy, hắn không biết sao?

"Phải không?" Đường Mộ nói thầm, trách không được Thẩm Lãng đoạn thời gian này luôn lo lắng sợ hãi.

"Thẩm Lãng cả đời này thảm rồi!"

Mười chiếc xe con cùng một màu đen, cùng một kiểu dáng, cùng một loại, đúng chín giờ xuất hiện ở cổng đại viện quân khu.

Khi Thẩm Mặc và Thẩm Thành ở cổng đại viện chờ suýt không nói gì, cuối cùng chờ đến, trông thấy đoàn xe màu đen huênh hoang kia, Thẩm Mặc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: "Chúng ta khỏi phải trở về nhìn vẻ mặt khủng bố của đại ca nữa?"

"Đi thôi! Đi thôi! Đi vào."

"Em lần đầu tiên cảm thấy đại ca giống như cô nương sợ mình gả không được vào hào môn!" Đây quả thực không giống tính cách của người nào đó.

"Ha ha! Đồng cảm! Sáng sớm ô long như vậy anh ấy không nói hai lời liền nhận lời, nguyên tắc lão đại ở trên người chị dâu tương lai nhìn không thấy đâu hết!"

Tính cách của Thẩm Lãng từ nhỏ tới lớn đều là nói một không nói hai, chuyện y quyết định mười con bò cũng kéo không lại. Thế nhưng Đường Mộ gọi một cú điện thoại, y liền phối hợp đem cả nhà lăn qua lăn lại người ngã ngựa đổ.

"Xong rồi! Thẩm gia vừa sinh ra một thê nô." Thành phần cười trên nỗi đau của người khác chiếm đa số.

"Dừng lại, là phu nô."

Xe lễ lần lượt lần lượt dừng ở ngoài của lớn Thẩm gia, đoàn xe cùng một màu đen huênh hoang, người qua đường nhìn vào trong đại viện không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Thẩm Lãng đã sớm chờ ở cửa chính, thấy đoàn xe khiến y đợi một buổi sáng, trái tim của Thẩm Lãng treo ở giữa cổ họng, rốt cuộc cũng quay trở lại trong bụng.

Đường Mộ mở cửa xe xuống xe, liếc mắt nhìn thấy người kia đứng ở cửa chính, hắn rời khỏi xe, ưu nhã đứng ở bên cạnh xe, nhìn nam nhân kia mặc lễ phục giống mình, nhìn một chút liền không đè nén được giương lên khóe miệng.

Thẩm Lãng trực tiếp không đợi hắn động, liền tự mình tiến lên: "Anh tưởng là em thay đổi chủ ý thật sự muốn hủy hôn rồi."

"Tôi ban đầu vốn là có cái ý định này, thế nhưng người nào đó cũng không ghét bỏ tôi đây tự bế, tôi còn hủy cái gì?" Đường Mộ cười đến có chút khó hiểu, nhưng mà Thẩm Lãng biết mỉm cười của hắn là có ý gì.

Thẩm Lãng nhìn một chút, thực sự không khống chế được, bỗng nhiên nghiêng người đem tiểu tổ tông sáng sớm đã hành hạ người ta này ôm vào trong ngực. Ông trời, may mắn lúc này là thật!

"Mộ, cám ơn em." Đường Mộ vừa định giãy dụa, Thẩm Lãng thì thầm liền rót vào tai hắn, làm cho tay hắn khước từ đổi đẩy thành ôm, cũng không để ý còn có nhiều người như vậy vây xem.

Trong trong ngoài ngoài đại viện Thẩm gia vây quanh một vòng lại một vòng người, nhìn hai người này bộ dáng như vậy, đều nhỏ giọng thì thầm.

"Ai ui, tư thái này thật ghê gớm a!"

"Đúng vậy, nghe nói nhà tức phụ này của Thẩm Lãng là phú thương đấy."

"Đó chính là tức phụ của Thẩm Lãng sao? Thật xinh đẹp!"

"Cậu nói đứa nhỏ tốt này sao cứ tìm một nam tức phụ? Tiểu tử này của Thẩm gia chính là người có tiền đồ nhất trong viện chúng ta, lần này những cô nàng kia sẽ thương tâm muốn chết."

"Thẩm Lãng cả đời này coi như xong rồi, phá hủy tiền đồ của mình thế này..."

"Nói không phải nói như vậy, Thẩm Lãng đứa nhỏ này tìm tiểu tử này tôi thích, không tệ, không thể so với những cô nàng kém..."

"..."

Tất cả lời nói lớn nhỏ bên tai, Đường Mộ đều nghe vào trong tai. Nhàn nhạt cười cười, không sợ hãi, miệng sinh ra ở trên người người ta, muốn nói cứ nói đi! Thẩm Lãng dùng sức ôm chặt hắn, muốn đem hắn nhào nặn vào trong xương cốt, mặc kệ những người ngoài đó cư xử thế nào với cảm tình của y hôn nhân của y, y chỉ muốn đem người này chặt chẽ ôm vào trong ngực.

"Ta nói, các cậu có phải nên vào cửa rồi hãy nói hay không." Trường hợp như vậy là không nên quấy rối, nhưng mà bọn hắn muốn bị người ta vây xem như vậy tới chừng nào?

Thẩm Lãng buông Đường Mộ ra, sâu sắc nhìn hắn một cái, kéo hắn vào cửa.

Người trong xe cũng lục tục xuống xe, nhìn vào đều là một loạt tuấn nam mỹ nữ, những người vây xem đó nhìn vào lại một lần nữa mở ra đại hội nghị luận.

"Tới rồi! Tới rồi! Bà nội, Đường Mộ ca ca tới rồi." Thẩm Lăng Nhi thấy người vào cửa, kích động báo cho bà nội đã đợi từ sáng sớm.

"Ai u! Cuối cùng cũng tới rồi!" Lão thái thái Thẩm gia sâu sắc thở phào một hơi.

"Tới rồi sao?"

"Đến rồi thì tốt, nếu không đại ca sẽ khóc."

"Ông trời, rốt cuộc tới rồi..." Người Thẩm gia tất cả tập trung trong đại sảnh, xa xa đã nhìn thấy hai đạo thân ảnh kia vào cửa viện.

"Lễ phục của bọn họ giống nhau y đúc a!"

"Thật là đẹp trai a! Hai vợ chồng này thật là tỷ số quay đầu lại trăm phần trăm!"

"Ân, mặc ở trên người khác nhau cảm giác kém rất nhiều."

"Đây hình như cũng là lần đầu tiên thấy Đường Mộ mặc chính trang đi..."

Thẩm Ly thọt Thẩm Mặc bên cạnh nhìn thân ảnh từ xa đến gần kia, gật gật đầu: "Ân, Đường Mộ."

"Thẩm Lãng kết hôn với người như vậy có cảm giác an toàn?"

Đây là ấn tượng trực quan đầu tiên của Thẩm Ly khi nhìn thấy Đường Mộ, người này thật là làm cho người ta không thể dời mắt. Nhưng mà đây tuyệt đối không phải là một người có thể để cho người yêu có cảm giác an toàn!

"Ha ha, tỷ, đồng cảm." Thẩm Tiêu đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, hơi cười cười.

"Mẹ nó! Anh ấy đi nơi nào tìm một người như vậy?" Trông thấy người như vậy, phản ứng đầu tiên của mọi người, hẳn là đến gần bắt chuyện với hắn, sau đó...

"Nghe nói là vô tình gặp được, sau đó đại ca cưỡng ép đoạt."

"Cưỡng ép đoạt? Thật không giống chuyện anh ấy có thể làm ra!" Hóa ra lão hỗn đản này cũng có lúc muộn tao!!!

"Em cũng cảm thấy chuyện này không giống như anh ấy sẽ làm ra. Bất quá, bọn em đã từng chứng thực, đúng là có chuyện như vậy."

"Sát! Cái tên muộn tao này!"

"Thẩm Ly, chú ý lời nói của chị đi!" Thẩm Tiêu nhàn nhạt nhìn thoáng qua, cái cô gái cùng bề ngoài của cô cực kỳ không hợp này nói lời thô tục, ánh mắt kia phần lớn là cảnh cáo.

Thẩm Ly nhìn nhìn tiểu đệ được xưng là lưu manh này, thức thời câm miệng.

Đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Đường Mộ và Thẩm Lãng vừa vào viện đã nhìn thấy bà nội Thẩm gia ngồi ở cửa chính, ngóng trông nhìn, ánh mắt phát sáng.

Đường Mộ khẽ mỉm cười, bước nhanh về phía trước: "Bà nội."

"Tiểu Mộ tới rồi! Ai u, cháu trai bảo bối của ta thật là đẹp trai!" Thấy người khom người ngồi xổm bên xe lăn, người Thẩm gia đều là vui mừng. Người lần đầu tiên nhìn thấy đều có chút kinh ngạc, người này...

"Bà nội, hôm nay bà thật đẹp!"

"Đó là, ta phải tham dự hôn lễ của cháu trai ta, có thể không đẹp sao?" Lão thái thái rất là cao hứng.

"Đó là, sáng sớm chưa tới sáu giờ đã thức dậy thúc giục sửa soạn, lúc này làm sao có thể không có một chút xíu thành quả?" Thẩm lão gia tử cười trêu chọc vợ.

"Ai nha, lão già, không được lộ khuyết điểm!" Lão thái thái giả vờ giận nhìn bạn già của mình.

"Đừng nháo, thời gian không sai biệt lắm."

"Ân, phải, tức phụ tiến hành."

"Tiểu Mộ, con hẳn là vẫn chưa gặp qua nhị thúc nhị thẩm, tam thúc tam thẩm đi! Thẩm Lãng giới thiệu một chút với Tiểu Mộ đi!" Người trong nhà hẳn là nhận biết trước.

Thẩm Lãng sửng sốt một chút, y thế nào đã quên mất vụ này!

"Mộ, đây là nhị thúc và nhị thẩm của anh." Chỉ vào lại là một nam nhân quân trang nữa của Thẩm gia, giới thiệu với Đường Mộ.

"Nhị thúc, nhị thẩm, đây là người yêu của con, Đường Mộ."

"Xin chào nhị thúc, nhị thẩm." Đường Mộ tự nhiên hào phóng chào hỏi, xem ra tâm tình khống chế được không tồi.

"Xin chào, Tiểu Mộ, đã sớm nghe bọn họ ở trong điện thoại nói về con, hôm nay vừa gặp quả nhiên là một đứa trẻ xinh đẹp!"

Vợ của lão nhị Thẩm gia Mộ Tuyết Yên cũng là vừa liếc mắt liền vừa ý tức phụ đặc thù này của Thẩm Lãng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio