Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

chương 97

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bọn cướp kia còn đang tranh cãi, trong đó có một nam nhân vóc dáng thấp bé đại khái là đi mệt, liền đặt mông ngồi trên mặt đất:

“Nghỉ một lát! Nghỉ một lát! Dù sao cảnh sát cũng đã đi rồi. Chúng ta nghỉ một lát rồi lại đi đi! Tao thật sự đi không nỗi nữa.”

“Lão tứ! Đứng lên! Nghỉ cái gì nghỉ! Hắc Tử vẫn còn chờ chúng ta trở về đấy! Nhanh đứng lên!” Một nam nhân dùng chân đá đá nam nhân thấp bé ngồi dưới đất, vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Gấp cái gì a? Tiểu tử Hắc Tử kia không chừng đang cùng bác gái nào đó trong thôn vui vẻ, hắn sẽ chờ chúng ta?”

“Mày mẹ nó nói cái gì đó…”

“Tổ tông, cuộc sống có phải không có gì kích thích đáng nói hay không?” Thẩm Lãng vuốt vuốt dưới cằm, bắt đầu giựt dây phu nhân nhà mình.

Đường Mộ liếc nam nhân nghĩ ngợi lung tung và rảnh rỗi này một cái, hắn không quá thích cái gì kích thích, đối với chuyện như vậy hắn không có hứng thú bao nhiêu.

“Chúng ta dù sao cũng nhàn rỗi, nếu không tìm chút chuyện đánh tan nhàn rỗi này?” Không có được sự ủng hộ của phu nhân, Thẩm Lãng cũng không nổi giận.

“Tôi muốn trở về ngủ.”

“Tổ tông, chẳng lẽ em hy vọng trên báo ngày mai xuất hiện tin tức nữ nhân này bị giết con tin?”

“Có người không phải muốn đến giao tiền chuộc sao?”

Vậy còn quản chi chuyện nhàn rỗi? Hắn thật sự không có cái gọi là tâm đồng tình này, dù sao có người đến giao tiền chuộc, hắn không có khí lực quản.

“Em cảm thấy bọn người này lấy được tiền rồi, sẽ ngoan ngoãn thả người?”

Thẩm Lãng nhìn cái người lười biếng này, biết cái người này chính là không muốn động.

Đường Mộ sửng sốt quay đầu nhìn về phía mấy nam nhân kia, nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc nhìn ra chỗ không thích hợp, vừa nãy hắn đã cảm thấy là lạ, té ra là lạ ở đây.

“Bọn họ căn bản là không tính thả người.” Bạn có từng thấy bọn cướp ngang nhiên trước mặt mình không?

“Thông minh, đến thưởng cho một cái.”

Thẩm Lãng cười tủm tỉm nghiêng thân trên tới trước ở trên mặt Đường Mộ ấn xuống một nụ hôn.

“Người nào?” Hai người làm ầm ĩ làm kinh động đến bọn cướp bên kia.

Đường Mộ hung hăng đá Thẩm Lãng một cước. Hỗn đản! Y nhất định là cố ý! Nhất định vậy! Chỉ ngại ngày hôm nay quá nhàn rỗi!

“Ai? Đi ra! Đi ra!”

Mấy nam nhân kia quá sợ hãi, thật không ngờ ở cái địa phương quỷ quái này cũng có thể có người. Bọn họ vốn là vì tránh né cảnh sát tìm kiếm trong thôn mới trốn tới khu rừng này, nhưng mà không nghĩ tới ở chỗ này cư nhiên còn có thể gặp được người. Lần này bị sợ tới mức lông đều dựng thẳng lên hết.

Hai nam nhân trong đó đem gia hỏa tùy thân cũng móc ra, dựa vào thị lực ., Thẩm Lãng liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là gia hỏa thật, không phải súng đồ chơi gì đó hù dọa người.

Đường Mộ nhìn gia hỏa đen như mực kia, thị lực không tốt như Thẩm Lãng, nhìn không ra đó là thật hay giả, nhưng mà dựa vào mười mấy năm giác quan thứ sáu, hắn cũng biết kia không phải là đồ giả.

Thẩm Lãng nhún nhún vai, cũng không để ý lôi kéo Đường Mộ ra khỏi chỗ ẩn nấp:

“Các vị, đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm! Chúng tôi chỉ là người qua đường! Chúng tôi cái gì cũng chưa thấy! Cái gì cũng chưa thấy!”

Thẩm Lãng cố ý vô tình đem Đường Mộ giấu sau người, chậm rãi tới gần mấy người kia, hai tay giơ lên.

“Đứng lại! Ở tại chỗ đó không được qua đây!”

Thấy người này ngoài miệng nói đừng hiểu lầm, lại từng bước một hướng bọn họ tới gần, một nam nhân trong đó cầm súng lập tức ngăn y lại tới gần.

“Được được! Các vị đại ca, đừng kích động!”

Thẩm Lãng đứng tại chỗ không hề tiến về phía trước. Súng so với bước chân của y nhất định sẽ nhanh hơn.

“Tụi mày đi lên như thế nào?” Bọn họ đã phải ổ ở trong khu rừng này cả buổi, hai người này nếu từ đường cái đi lên, bọn họ không có khả năng không biết.

“Chúng tôi là đi theo sườn dốc lên, thật sự! Chính là trong rừng phía sau các anh đi lên!”

Thẩm Lãng biết tiểu tổ tông hoàn toàn không để ý tới những người này, Thẩm Lãng trực tiếp đem hắn che chở phía sau.

“Người phía sau là gì của mày? Như thế nào không mở miệng? Chẳng lẽ là bị câm!”

Vừa mới rõ ràng chợt nghe tiếng hai người, nhưng mà lúc này tên phía sau thấp hơn một chút một tiếng cũng không rên. Nam nhân rất là kỳ quái!

“Đây là đồng bạn của tôi, hắn bị cảm, cổ họng không khỏe, không phải bị câm!” Thẩm Lãng trực tiếp tránh nói ra quan hệ của bọn hắn, lúc này, ít thêm phiền mới tốt.

“Hừ hừ! Tôi khi nào thì thành đồng bạn của anh?”

Đường Mộ lại đòi mạng chọn ngay lúc này, chính là giọng nói khàn khàn giống như lời Thẩm Lãng nói.

“Tổ tông!” Thẩm Lãng khó hiểu, tiểu tổ tông này đây là nổi điên cái gì?

“Như thế nào lúc này không dám thừa nhận quan hệ của chúng ta? Không phải nói mặc kệ lúc nào thì cũng không sợ thẳng thắn thành khẩn quan hệ của hai ta sao? Sợ à?”

Đường Mộ lạnh lùng đứng phía sau Thẩm Lãng, ôm ngực châm chọc khiêu khích.

“Tổ tông, anh sợ cái gì?” Thẩm Lãng giữ lấy cái người đang nói xoay người, trừng mắt tiểu tổ tông này, không biết hắn lúc này vì cái gì tại đây thật đổi sắc mặt.

Đường Mộ áp chế tay làm thủ thế cầm súng: “Nếu sợ sẽ không muốn lên giường của lão tử! Trở về thôi! Không cần anh phát cái quỷ thiện tâm gì! Đối với ngươi lão tử hình như quá tốt! Cút đi!”

Thẩm Lãng vừa thấy cái thủ thế kia của phu nhân nhà mình vừa chợt lóe qua liền biết tiểu tổ tông này vì cái gì đột nhiên ‘phát điên’.

“Tiểu tổ tông của anh ơi! Anh làm sao mà nói sợ? Anh nói cả đời này của anh không thể không có em! Đối với em anh không thể quá hoàn hảo! Em bảo anh cút, bảo anh cút như thế nào a! Không có em, em bảo anh sống như thế nào a?” Thẩm Lãng kêu khóc.

Mấy nam nhân kia nghe được không hiểu ra sao cả, nhưng mà cũng nghe hiểu hai người kia nói cái gì.

“Lão tam, hai nam là muốn làm đồng tính luyến ái a?”

Nam nhân ngồi dưới đất kinh dị nhìn hai nam nhân kia bắt đầu tranh luận. Làm thế nào cũng nghĩ không ra, ở chỗ này gặp đượ hai nam nhân cũng đã đủ thần, kết quả hai nam nhân này cư nhiên còn là đồng tính luyến ái? Đầu năm nay thật sự là cái chuyện lạ gì cũng có thể gặp gỡ!

“Đại gia! Nam nhân cùng nam nhân làm như thế nào?” Thực rõ ràng đây không chỉ có một người chưa từng gặp qua.

“Trước kia thoáng nghe nói qua, hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt! Đi xem một chút, muốn làm nam nhân có cái gì không giống nhau như vậy?”

Nam nhân từ ngữ rất là thô tục. Nói xong thật đúng là muốn chuẩn bị tiến lên nhìn một cái đến tột cùng.

“Lão tứ! Quay lại!”

Nam nhân trước đó hỏi Đường Mộ vừa thấy đồng bạn muốn chuẩn bị tiến lên đi tò mò, chạy nhanh đem người kéo về.

“Nhìn xem thôi!” Nam nhân rất là không cam lòng, nhưng mà cũng theo lời đi trở về. Nhìn ra được, nam nhân kia mới là chủ sự.

“Muốn lăn tới đâu thì lăn tới đó đi! Lão tử không phụng bồi!” Đường Mộ quăng ba lô, xoay người bước đi, hướng phía trước đi tới.

“Tổ tông! Không được!” Thẩm Lãng kinh cụ rống to.

“Lăn! Không được đi theo lão tử! Bằng không lão tử không để yên cho anh!” Đường Mộ cũng không quay đầu lại, bước chân đi rất nhanh.

“Không để yên cũng muốn đi!” Thẩm Lãng mặt lạnh lùng đuổi kịp Đường Mộ.

“Hai ta xong rồi! Có nghe thấy không?! Xong rồi! Xong rồi!”

“Ngươi nói xong liền xong, tao đây ba năm trả giá thì tính cái gì? Tao cả đời này không bao giờ có thể cùng một chỗ với nữ nhân được nữa, đây phải tính như thế nào?!”

Hai mươi thước…mười thước…năm thước… bọn họ từng bước một đến gần mấy tên tội phạm bắt cóc nhìn qua ngu ngốc kia.

“Anh muốn tính thế nào thì tính như thế! Đó là chuyện của anh, không liên quan đến lão tử!”

Vài bước cuối cùng!

“Khó mà làm được! Nói cái gì cũng không được! Em muốn quăng anh, không có cửa đâu!”

Thật sự không có cửa a! Tổ tông! Cả đời này anh định em rồi! Không kém vài bước!

Đường Mộ xoay người nhìn Thẩm Lãng, hai khẩu súng kia ngay tại phía sau hắn không quá mười cm giơ lên.

“Làm gì vậy! Làm gì vậy! Đi một chút! Cách lão tử xa một chút!”

Thấy hai người này nói nhao nhao ồn ào đi đến trước mặt, mấy nam nhân kia mới cảm thấy có chỗ nào không đúng. Đáng tiếc đã trễ, thật sự trễ!

Thẩm Lãng móc qua một cái, hai tay quơ qua, mục tiêu đúng là cái cổ tay cầm súng kia.

Đường Mộ hơi hơi xoay người, bay lên một cước đá ra sau, một cước kia mang theo mười phần lực, một cước không sai đá vào bên phải mặt nam nhân hẳn là lão nhị kia, một trăm tám mươi độ đá trực tiếp làm nam nhân kia té ngã. Cơ hồ là ngay lập tức ói máu. Nhìn ra được người này dùng nhiều lực cỡ nào.

Thẩm Lãng bắp thịt ngay cả Đường Mộ cao thủ như vậy cũng chịu không nổi. Huống chi là mấy tên bán bình thủy cũng không đủ trình độ kẻ lỗ mãng. Hai tay đồng thời dùng lực, ‘ca’ một tiếng hai nam nhân đã muốn kêu thảm nắm giữ cổ tay ngồi xuống đất! Thẩm Lãng lại không lưu tình chút nào hung hăng giơ chân trực tiếp đá hai người kia té ngã. Y một cước ngay cả mấy tay buôn ma túy một thước chín mấy trăm cân còn chịu không nổi, đối với hai nam nhân này là ác mộng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio