Xa Vân Hề vừa ngủ, Quan Di Tình liền tỉnh dậy. Cô bình thường vẫn thức rất sớm khoảng giờ sáng như hôm nay, mở mắt ra nhìn thấy Xa Vân Hề ngủ say, đưa tay sờ gương mặt nàng, nhéo nhéo hai cái.
Xa Vân Hề cảm giác trên mặt mình có ai đó đang xoa xoa, nhíu mày, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy. Tay của Quan Di Tình bị người kia nắm lấy, giữ chặt trước ngực không tha. Cô muốn ngủ thêm chút nữa nhưng nhớ lại phải thức dậy làm bữa sáng cho Xa Vân Hề nên mới tranh thủ rời giường. Lấy tay từ trong ngực Xa Vân Hề rút ra, đặt nụ hôn nhẹ nhàng trên môi nàng xong bước xuống rời giường.
h, Quan Di Tình đã làm cơm xong đi đến phòng ngủ gọi con sâu lười. Vừa mở cửa phòng trong nháy mắt không tin vào mắt mình nữa, trên giường loạn thất bát tao, này là có cướp vào hay sao?
Chăn trên giường nhăn nhúm, con bạch tuộc kia nằm ngang nằm dọc, cả thân người sát mép giường, chỉ cần khẽ động e hậu quả khó lường, ngoại trừ nàng cùng mặt đất hôn môi, cô không nghĩ ra kết cục nào khác.
Quan Di Tình trợn tròn mắt lên, cô không tin vào mắt mình nữa. Tư thế ngủ của Xa Vân Hề thiệt hết lời lẽ nào diễn tả. Hôm qua nàng lập kỉ lục Guinness về ngây người, hôm nay chắc sẽ lại lập kỉ lục về tư thế ngủ.
Nhớ lại tối hôm qua, cô ngủ cùng nàng cũng không có chuyện gì xảy ra, nàng ngủ rất an ổn, nằm rất đàng hoàng, sao bây giờ thay đổi độ. Cô mới ra ngoài chừng một canh giờ, trong phòng đã biến hóa long trời lở đất như vậy, ai mà tin nổi chứ?
Quan Di Tình mang Xa Vân Hề kéo vào phía trong mấy lần, khi thấy an toàn rồi mới bắt đầu gọi nàng rời giường.
Xa Vân Hề thực sự rất buồn ngủ, muốn ngủ một giấc thật dài. Nàng nghe ồn ào liền mở mắt ra muốn mắng chửi người nào đó đang quấy rầy giấc ngủ của mình. Vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt cực kỳ dễ thương trước mặt mình, sửng sốt một chút, bật nhanh ngồi dậy.
"Di Tình, Cô thức rồi sao?" Mỹ nhân xuất hiện trước mắt, cơn buồn ngủ của Xa Vân Hề đã bay đến chín tầng mây rồi.
"Ăn sáng thôi, cô rời giường đi có được không?" Quan Di Tình dịu dàng sờ lên trán Xa Vân Hề, cô có làm gì để nàng vừa thức dậy đã kinh ngạc như vậy a?
Thấy Quan Di Tình vẫn bình an vô sự ngồi trước mặt mình, Xa Vân Hề thật sự tò mò. Buổi tối nàng ngủ thiếp đi, nhìn lại giường tùm lum tà la là biết tư thế ngủ của mình đã bị Di Tình nhìn thấy.
"Di Tình, Cô có bị thương chổ nào không?" Xa Vân Hề rụt cổ, nhỏ giọng hỏi. Nàng sợ mình đêm qua gây thương tổn cho tổng giám đốc, cả tối nàng đã cố không ngủ nhưng đến phút cuối cùng cầm cự không nổi nên thiếp đi.
Xa Vân Hề đầu óc có phải hư hỏng rồi không, vừa tỉnh lại đã hỏi người ta có bị thương chổ nào. Tối qua Quan Di Tình ngủ ngon lắm, làm gì có chổ nào bị thương.
Quan Di Tình dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Xa Vân Hề, người này không được bình thường, tự nhiên hỏi những lời này? Tối qua nàng ấy ngủ đến choáng váng đầu óc rồi hay sao.
"Tiểu Hề Hề, vì sao cô lại hỏi tôi có bị thương hay không?" Quan Di Tình nghi ngờ hỏi Xa Vân Hề, bản thân cô vốn định gọi tiểu nha đầu này dậy ăn sáng, tự nhiên Xa Vân Hề lại hỏi như thế làm cô không biết sự tình gì.
Bị Quan Di Tình hỏi ngược lại, Xa Vân Hề suy ra vậy chắc cô ấy không xãy ra chuyện gì, nàng gần sáng mới ngủ, nàng có quậy quọ thì ngủ một lát mới bắt đầu bày ra tư thế khó đỡ, vậy nên chắc không gây thương tích cho Di Tình.
"Ha ha, không có chuyện gì, tôi tùy tiện hỏi vậy thôi, cô làm bữa sáng rồi sao? Vậy tôi thức dậy ngay." Xa Vân Hề từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng chạy đi rửa mặt. Nàng hiện tại không muốn cùng Quan Di Tình trò chuyện, ánh mặt của Quan Di Tình nói cho nàng biết cô ấy đang muốn tìm hiểu vấn đề mà mình không thể nói ra, chả lẽ phải nói với cô ấy là " Di Tình, tôi ngủ rất xấu tính, sợ làm cô bị thương" như thế quá mất mặt.
Xa Vân Hề nói xong liền rời đi, nhìn nha đầu kia chạy trối chết, Quan Di Tình hiếu kì, đến cùng thì vì sao nàng lại hỏi mình vấn đề đó? Hai người tối ngày hôm qua cũng không có phát sinh chuyện gì, vậy vấn đề bị thương là vì đâu.
Mang theo hết thảy nghi vấn, Quan Di Tình thu dọn giường chiếu. Rời phòng ngủ, cô ngồi trên ghế salông, chờ Xa Vân Hề ăn sáng.
Xa Vân Hề miệng đầy bọt kem đánh răng nhìn vào gương, mới cùng Quan Di Tình ngủ một đêm mà nàng đã tàn tạ như thế, sau đó nếu như ở cùng một chổ, nàng không dám ngủ, vậy cuộc đời này sớm đi chầu ông bà rồi.
Hiện tại hai con mắt bắt đầu diếp lại, lúc nãy vì kinh hãi mới tỉnnh táo, mà bây giờ cơn buồn ngủ lại ập đến vô cùng.
Rửa mặt xong đi tới phòng khách nhìn thấy Quan Di Tình ngồi ở salong suy tư, tuy không hiểu cô ấy đang suy nghĩ điều gì nhưng nàng nghĩ phải trước tiên ăn sáng đã rồi vào ngủ tiếp. Kỳ thực nàng cũng muốn bỏ bữa tiếp tục ngủ, nhưng người ta đã nhọc nhằn làm bữa sáng cho mình, chẳng lẽ mình đi gây tổn thương tâm ý của cô ấy.
"Di Tình, chúng ta ăn cơm đi." Xa Vân Hề phấn chấn nói, nàng cố gắng trưng ra bộ dáng của người đầy nhiệt huyết, nếu Di Tình mà biết thực tế nàng vừa ăn vừa ngủ, đây là chuyện buồn cười tới cỡ nào.
"Được" Quan Di Tình đứng dậy đi tới phòng ăn.
"Những món này cô vừa làm sao?" Xa Vân Hề nhìn trên bàn ăn đầy món ngon, người này năng lực vượt xa nàng, nàng cảm thấy quá tự ti rồi. Nhìn những món này liền muốn ăn thật nhiều, nàng lâu nay ốm o gầy mòn, nhất định lần này cố gắng tăng cân.
"Phải, tôi làm á, có gì không?" Cô làm cơm mà nàng cũng nghi vấn là lẽ làm sao? Sáng sớm hôm nay nha đầu này thật kỳ quái.
Quan Di Tình liếc nhìn Xa Vân Hề, cô cần cố gắng hiểu thấu Xa Vân Hề. Lời nói, cử chỉ của nàng càng kì lạ. Sau này ở chung nhất định đây là thử thách của cô, nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng lẽ mỗi ngày cô đều phát hỏa.
"Cô làm đẹp mắt như vậy, tôi không nỡ ăn. Nếu cô không làm tổng giám đốc, đi mở nhà hàng chắc chắn hái ra tiền." Xa Vân Hề đôi mắt tỏa sáng hướng Quan Di Tình trò chuyện, Quan Di Tình năng lực thật phi thường. Ăn nhiều quá sẽ mập, mập thì không tốt nha, bất quá lộc ăn này cũng đến một hai lần, cứ mặc sức hưởng thụ.
Từ sáng sớm thấy nàng vội vã cuống cuồng, còn tưởng rằng nàng có cái gì kỳ lạ. Hóa ra là nàng khen cô làm món ăn đẹp mắt. Nếu ở cùng nàng thời gian dài, bản thân cô có thể hay không cũng sẽ biến thành giống như nàng, kỳ kỳ quái quái.
Xa Vân Hề là một dấu chấm hỏi, cô thích nàng, mà nàng luôn làm cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, vốn không có bệnh tim, vì nàng sau này cô phỏng sẽ mắc thêm bệnh tim.
Nhìn Xa Vân Hề dáng vẻ ăn uống ngon lành, tâm tình của cô cũng tốt hơn rất nhiều. Hai người sống hòa hợp lẫn nhau thì ít nhiều phải hiểu rõ nề nếp sinh hoạt của nhau. Xa Vân Hề hiện tại vẫn chưa đồng ý hẹn hò với cô, nếu quyết định hẹn hò vậy thời gian ở cùng sẽ càng nhiều. Hiện tại cô muốn Xa Vân Hề mau mau quyết định việc của hai người nên bèn nói:
"Nếu không hai chúng ta cùng nhau mở nhà hàng đi, cô làm bà chủ, tôi làm ông chủ kiêm bếp trưởng." Quan Di Tình cười nhìn Xa Vân Hề, kỳ thực cùng Xa Vân Hề mở nhà hàng sinh sống cũng không tệ. Chỉ cần Xa Vân Hề đồng ý, cô không ngại mỗi ngày đứng ở bếp.
"Aha, cái kia sau này mới tính đi, tôi đói bụng lắm rồi á." Xa Vân Hề cúi đầu cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm.
Quan Di Tình nói mở nhà hàng thì mình làm bà chủ sao, nàng khi nào thì muốn làm bà chủ. Chính mình vẫn chưa cùng người ta hẹn hò gì nha, mà cho dù có đi chăng nữa tại sao phải mở nhà hàng, nàng có công việc để làm mà phải không, sự tình này thật bối rối.
Nhìn Xa Vân Hề quắn quéo, Quan Di Tình trong lòng cười thầm, cô chỉ tùy tiên ghẹo nàng chút thôi, nàng thật sự sợ điều này sẽ thành sự thật hay sao. Lẽ nào trong lòng nàng không muốn cùng cô đến như vậy?
"Tiểu Hề Hề, Cô đối với tôi một chút cảm giác, một chút yêu thích đều không có sao?" Quan Di Tình rất muốn biết Xa Vân Hề đối mình là cái gì. Vốn cho rằng nàng cũng thích cô, chỉ là nàng chưa phát hiện ra mà thôi. Nhưng giờ khắc này nhìn nàng làm gì có biểu hiện thích cô, nàng sợ cô như sợ ác ma, chỉ muốn tránh xa cô.
Nghe được Quan Di Tình hỏi, Xa Vân Hề mới vừa ăn miệng đầy cơm không nói lời nào, ngẩng đầu lên nhìn Quan Di Tình. Nàng không biết Quan Di Tình vì sao lại cố chấp thích nàng, còn nàng, đối với tình cảm này còn chưa cân nhắc qua. Có thích hay không bản thân nàng không có câu trả lời, cô ấy hỏi mình như thế, mình không biết trả lời thế nào.
Trong miệng quá nhiều cơm, Xa Vân Hề nhìn Quan Di Tình quên cả nhai. Một hồi lâu, Xa Vân Hề mới phục hồi tinh thần lại, biết trong miệng còn đầy thức ăn mà còn cứ như vậy nhìn Quan Di Tình thật bất nhã. Nàng nhanh chóng xoay người, dùng tốc độ ánh sáng cố nuốt cho trôi hết thức ăn trong miệng.
"Khặc khục..." Xa Vân Hề sặc sụa, nàng dùng tay phải vỗ ngực mấy lần, xém tí nữa mạng nhỏ đã toi đời.
Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề sặc cơm, đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, vỗ vỗ lưng nàng, lo lắng hỏi: "Tốt hơn chút nào chưa, cô sao lại ăn nhanh như vậy, rất dễ bị nghẹn."
Nàng đã bị nghẹn rồi mà, sao cô ta còn trách nàng kia chứ? Rõ ràng tại cô, trong lúc ăn cơm còm hỏi nàng mấy lời kì quái làm nàng phản ứng không kịp mới mắc nghẹn.
Xa Vân Hề rất muốn khóc lớn một hồi, nàng hiểu Quan Di Tình quá mà, gặp cô ấy đời nàng toàn xui xẻo. Nàng bị trêu ghẹo còn không nói, liên tục xấu mặt, hơn nữa còn thường xuyên xúi quẩy.
"Không sao rồi." Xa Vân Hề xoa ngực mình mấy lần, thở phào nhẹ nhõm.
"Thật sự không sao rồi hử, có muốn uống nước không?" Nói xong Quan Di Tình đi rót một chén nước ấm đưa tới miệng Xa Vân Hề.
Vốn là muốn tự mình cầm uống nhưng Quan Di Tình người ta ôn nhu như thế đưa tới miệng nàng, người ta muốn chăm sóc nàng.
Xa Vân Hề uống hai ngụm, để người ta ủy khuất hầu hạ mình như thế, Xa Vân Hề cảm giác không thích hợp. Ngày hôm qua người ta sấy tóc cho mình, nàng đã cảm thấy áy náy, bây giờ còn đưa nước, cảm giác như bị gia hình.
"Cảm ơn" Xa Vân Hề rất khách khí nói lời cảm ơn với Quan Di Tình.
"Nếu không có gì nữa thì ăn cơm đi, sắp nguội lạnh hết rồi. Đừng ăn nhanh quá, dễ bị dạ dày." Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề ăn cơm có vẻ như nàng đói từ kiếp trước vậy. Con gái không phải nên ăn từ tốn, nhai kĩ nuốt chậm sao, ăn như thế mới tốt cho sức khỏe.
Kể từ khi cùng Xa Vân Hề, cô phát hiện nàng trên người không hề tồn tại phong thái của một đại tiểu thư con nhà giàu. Lời nói cử chỉ hàng ngày rất bình dị. Xa gia nói thế nào cũng là hào môn vọng tộc, vì sao lại giáo dục ra một người đến nữa điểm khuê túc cũng không có, thật là nghi vấn trùng điệp, Quan Di Tình rất muốn biết Xa Vân Hề có điểm gì khác biệt với mọi người.
Nhớ Xa Hựu Hề, nhìn lại Xa Vân Hề, nếu ngồi chung một chỗ, không ai nói các nàng là chị em ruột. Khí chất hai người như hai thái cực, một người tính cách lạnh lùng ngự tỷ, một người đáng yêu dung dị. Hai người dù đặt ở nơi nào cũng đều khác biệt rất lớn, ngoại trừ dung mạo giống nhau, nhìn về khí chất không ai nói hai người họ cùng một nhà.
"Ừa" Xa Vân Hề ngoan ngoãn nghe lời, ăn cơm cũng bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Bữa cơm này ăn xong mất nửa canh giờ, ăn xong Xa Vân Hề thật sự rất cảm động, cùng ngự tỷ ăn cơm thật sự hao phí tinh thần nha, nàng bình thường ăn cơm tầm phút, mà bây giờ thời gian ăn cơm gấp lần như thế, thời gian này mà cho nàng đi ngủ cũng ngủ hết mấy giấc rồi.
Ăn cơm xong, Xa Vân Hề lấy lấy do về nhà thay quần áo xong rời khỏi nhà Quan Di Tình.
Trở về nhà mình, Xa Vân Hề cảm thấy vô cùng thoải mái. Trong lòng quyết định sau này ít đến nhà của Quan Di Tình nếu không nàng sẽ bị tổn thọ.