"Cô không vui sao?" Xa Vân Hề thấy Âu Dương Tuyết Tự mặt ủ mày chau, mình làm gì đắc tội với cô ấy? Đối với người não phẳng như Xa Vân Hề vĩnh viễn sẽ không dùng đầu óc đi suy nghĩ những thứ này.
"Tôi không có sao." Âu Dương Tuyết Tự lạnh lùng nói một câu.
"Rõ ràng là có tức giận." Xa Vân Hề cong miệng nhìn Âu Dương Tuyết Tự. Làm gì đắc tội người ta nàng cũng không biết, mình đã ngồi xe của cô ấy rồi, cô ấy còn tức giận làm cái gì.
"Nhà cô ở đâu?" Âu Dương Tuyết Tự không muốn cùng Xa Vân Hề nói chuyện nữa, nếu không cô sẽ nổi giận mà mất đi hình tượng thục nữ. Cô lần đầu đối với Vân Hề nổi nóng, từ nhỏ giáo dưỡng tốt như vậy cũng vì người này mà toàn bộ mất hết.
"Tiểu khu Hoàng Gia." Biết Âu Dương Tuyết Tự không vui, Xa Vân Hề trả lời nhanh gọn.
"Hoàng Gia sao?" Âu Dương Tuyết Tự không thể tin được nhìn Xa Vân Hề, thắng xe gấp, đỗ bên ven đường. Hoàng Gia, đó là khu nhà ở sang trọng nhất trong thành phố, thì ra Xa Vân Hề ở đó. Chợt nhớ tới Quan Di Tình, hai người là hàng xóm, hàng xóm? Theo cô biết, biểu tỷ mà chọn nơi ở chắc chắn cũng sẽ chọn nơi xa hoa, nhưng mà nhìn cách ăn mặc của Xa Vân Hề không giống như người giàu có a. Lẽ nào nàng cùng biểu tỷ ở chung một chỗ? Ngoại trừ khả năng này, không còn khả năng khác. Xa Vân Hề đến cùng có bao nhiêu bí mật mà chính mình không biết.
Âu Dương Tuyết Tự quên mất Xa Vân Hề là bệnh nhân, xe thắng gấp làm cho dạ dày Xa Vân Hề lên cơn cuồn cuộn. Vốn nàng có chút say xe, vì thắng gấp mà thành ra say xe luôn rồi.
"Có cái gì không đúng vậy?" Xa Vân Hề nhẫn sự khó chịu của dạ dày, nàng hiện tại muốn xuống xe, đây là chuyện gì a? Chính mình hôm nay đến cùng là gặp cái tình huống gì, nữ nhân này vừa đến, mạng của mình liền còn một nửa.
"Cô xác định là tiểu khu Hoàng Gia?" Âu Dương Tuyết Tự hỏi lại lần nữa, nàng sợ bản thân nghe lầm. Biểu tỷ ở đâu thì cô không biết, nhưng chắc chắn đó là khu sang trọng, không cần nghĩ cũng có thể đoán được.
Xa Vân Hề ở Hoàng Gia, hai người lại là hàng xóm, vậy biểu tỷ cũng ở Hoàng Gia là chắc rồi.
"Đúng, tôi ở phòng " Xa Vân Hề báo tỉ mỉ địa chỉ của mình, mà mình ở chổ nào thì có làm sao, lý do gì Tuyết Tự ngạc nhiên chứ.
"Vậy cô và tổng giám đốc là hàng xóm, hai người ở cùng một tầng sao?" Âu Dương Tuyết Tự nổ máy xe, cô chỉ là muốn biết chân tướng mà thôi. Nếu như biểu tỷ và Xa Vân Hề cùng nhau, nghĩa là biểu tỷ đồng tính, nhưng mà chị ấy đã kết hôn, nếu như quan hệ với Xa Vân Hề, vậy hai người làm sao có tương lai.
Nghĩ về những mối quan hệ phức tạp, Âu Dương Tuyết Tự cảm thấy mệt mỏi. Nhiều năm như vậy mình vẫn truy đuổi Xa Vân Hề, lần này thật vất vả mới đuổi tới chân của nàng, nếu như nàng đã trở thành nữ nhân của người khác, mình phải làm sao?
Tình yêu hành hạ người ta, tình đơn phương lại hành hạ người ta gấp bội.
Có người nói trong lòng mình nếu có thể thích một người nào đó đã là hạnh phúc, nhưng mà cái hạnh phúc này giày vò người ta không thôi.
"Không phải, Di Tình ở dưới tôi một lầu." Thấy Âu Dương Tuyết Tự tò mò về Quan Di Tình, Xa Vân Hề không hiểu nổi, lẽ nào người này thật sự thích Quan Di Tình? Quan Di Tình mị lực có thừa, nhưng Âu Dương Tuyết Tự như vậy, thấy thế nào cũng không giống kiểu người có hứng thú với Quan Di Tình a. Hay nàng không có con mắt nhìn người. Ngẫm lại lúc Âu Dương Tuyết Tự đến công ty, chính Lý Hoan đưa đến ra mắt mọi người, nhất định là do cấp trên sắp xếp, ngoại trừ Quan Di Tình thì đâu còn ai.
"Ừ" Âu Dương Tuyết Tự thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may không phải là ở chung một chỗ. Nếu như thật sự ở chung một chỗ, cô sẽ phiền não.
Xa Vân Hề thấy khi mình nói xong, nữ nhân bên cạnh lại thở phào nhẹ nhõm, đây rốt cuộc là tình huống thế nào? Lẽ nào cô ấy hoài nghi mình và Quan Di Tình ở chung một chỗ? Khi mình nói không ở cùng một tầng, cô ta dường như giải tỏa được nghi ngờ. Rốt cuộc Tuyết Tự quan hệ thế nào với Di Tình.
Trí thông minh ít ỏi của Xa Vân Hề bắt đầu suy nghĩ lung tung lên, hai người rõ ràng là có mấy phần giống nhau, chắc có quan hệ thân thích mới đúng hoặc là người trong gia tộc. Nghĩ tới đây cái, Xa Vân Hề sáng ngời, lắc lắc cái đầu ngu ngốc, mình làm sao nghĩ tới chuyện kia. Chuyện tình cảm giữa hai người họ chắc không có khả năng đâu a. Âu Dương Tuyết Tự biết Quan Di Tình, có thể hai người thực sự là thân thích, đầu óc của nàng hồ đồ rới mới nghĩ chuyện xa xôi.
"Bụng có đỡ hơn chưa?" Nghi vấn trong lòng đã giải quyết, Âu Dương Tuyết Tự nhớ tới Xa Vân Hề hiện còn bị tiêu chảy nên mở miệng hỏi một câu.
"Đã khá hơn một chút." Ngoài miệng nói đỡ, kỳ thực trong dạ dày khó chịu dữ dội, vừa rồi xe thắng gấp suýt chút nữa đem đồ ăn trong dạ dày nôn ra ngoài.
Xa Vân Hề nói chuyện uể oải như một trái cà thiu, muốn bao nhiêu bơ phờ có bấy nhiêu bơ phờ.
Nhìn Xa Vân Hề nắm chặt hai bên ghế dựa, vậy mà còn cậy mạnh, Âu Dương Tuyết Tự trong lòng khó chịu. Cô vẫn biết nàng là một người quật cường, tự mình chịu oan ức cũng không muốn chia sớt cho người khác. Đó chính là nguyên nhân Xa Vân Hề hấp dẫn cô. Nhưng mà Vân Hề ở một nơi sang trọng như thế chứng tỏ thân phận của nàng không đơn giản.
Nơi đó nhà ở tiện nghi bậc nhất, giá lên đến hàng vạn, Xa Vân Hề nhìn thế nào cũng không phải người sẽ ở những nơi như thế.
"Nhà là cô mua sao?" Âu Dương Tuyết Tự tò mò dò hỏi hi vọng tìm hiểu thân phận và quá khứ của Xa Vân Hề. Không phải là mình nhiều chuyện, mình thích Vân Hề, ít ra cũng phải thấu hiểu tình huống của nàng, mình không muốn sau khi yêu nhau lại xảy ra những tình huống khó xử, lúc đó chỉ có công dã tràng. Đơn phương đã là một loại tình yêu khổ sở, nếu như tiếp tục hãm sâu, tương lai không đoán được kết quả, cuối cùng không thể tự kiềm chế, chính mình sẽ tự gây thương tích cho bản thân. Có vài thứ không phải là của mình thì mình đừng nên chấp nhất, chính mình cũng không loại người vì chiếm lấy thứ mình thích liền không từ thủ đoạn. Chỉ cần người mình thích hạnh phúc, đối với mình mà nói, cái này đã là một loại hạnh phúc.
Xa Vân Hề đáp: "Không phải, là người nhà mua cho. Tôi làm sao mua nổi nhà, tiền lương ít ỏi như thế làm sao có khả năng trả tiền mua nhà." Nàng hiện tại thắt lưng buộc bụng, nếu có thể tự mua nhà chắc là kiếp sau.
Xa Vân Hề chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, ăn một bữa cơm do Quan Di Tình làm đã đủ. Nghĩ đến mình một tuần không có liên lạc với Quan Di Tình, trong lòng có chút xin lỗi. Điện thoại di động của mình hỏng còn không có thời gian đi sữa chữa. Đem người ta lạnh nhạt lâu như vậy, mình có thể hay không bị Di Tình vứt bỏ.
Tưởng tượng vẻ mặt Quan Di Tình nổi nóng vì mình lạnh nhạt với cô ấy, Xa Vân Hề cảm giác ớn lạnh sống lưng. Cô ấy sẽ đối với mình nặng tay sao? Mình nói như thế nào cũng là bệnh nhân nha, Di Tình phải thương hương tiếc ngọc một chút.
Xa Vân Hề nghĩ Quan Di Tình sẽ nhẹ tay với mình, nhưng mà Quan Di Tình thật sự sẽ làm như vậy sao?
Xa Vân Hề nói là người trong nhà mua cho, xem ra Xa Vân Hề thân phận không đơn giản, điều này nói rõ gia tộc nàng ấy rất lợi hại. Nơi này chỉ đơn giản là một khu nhà ở, Xa Vân Hề có bối cảnh không phải người bình thường có thể đoán được.
Nếu như là xuất thân từ nhà giàu, Xa Vân Hề đến trường vì sao còn đi làm thêm? Còn có hiện tại cách ăn mặc của nàng căn bản không thuộc xã hội thượng lưu, quần áo này như cách ăn mặc của gia đình bình thường. Xa Vân Hề đến cùng có bí mật như thế nào, những bí mật này ẩn giấu điều gì? Chính cô biết nàng lâu như vậy, bây giờ mới biết thân phận nàng không đơn giản.
Cách Xa Vân Hề nói chuyện rất giản dị, điều này ở những tiểu thư con nhà giàu không có.
Trong thành phố, có Xa gia là có thế lực, bao gồm tập đoàn Hân Duyệt, ngoài ra cũng không có họ Xa nào giàu có nữa.
Hân Duyệt? Xa Vân Hề đúng là người gia tộc kia sao? Nếu như đúng thế, mọi việc liền có câu trả lời rành mạch.
Sáu năm trước đột nhiên trong một đêm đồn đãi toàn chuyện nhảm nhí, còn có liên quan đến công ty của cha Phạm An Nguyên, sau khi Xa Vân Hề biến mất một tuần, công ty đó đóng cửa, đến bây giờ dù tha hương gầy dựng lại sự nghiệp dường như không có cơ hội. Ở nước ngoài mấy năm, nếu như không có Phạm An Nguyên giúp đỡ, cha của hắn e là đã phải trở thành kẻ không nhà. Đầu tư cái gì cũng thất bại, cũng nợ nần.
Phạm An Nguyên không ngừng lưu diễn, e là vì phải trả nợ cho cha. Coi như năm đó Phạm An Nguyên vứt bỏ Xa Vân Hề, Xa Vân Hề cũng không cần thiết trả thù. Xa Vân Hề không phải người thù dai, ngoại trừ Nhâm tổng giám đốc và nhị tiểu thư của Xa gia làm, Xa Vân Hề chắc chắn không biết.
Năm đó phát sinh cái gì, để đại thiếu gia của Xa gia và nhị tiểu thư ghi hận cha của Phạm An Nguyên.
Âu Dương Tuyết Tự nghĩ mà sắp tẩu hỏa nhập ma rồi. Xa Vân Hề năm đó mất tích ly kỳ như một sự kiện thần bí.
Phạm An Nguyên lần này trở về mời Xa Vân Hề đến họp mặt, nói rõ trong lòng hắn còn yêu Xa Vân Hề, nhưng Xa Vân Hề thái độ đối với Phạm An Nguyên không có thân thiện. Nếu như Phạm An Nguyên biết Xa gia đối với cha của hắn làm những chuyện kia, hắn thật sự còn có thể theo đuổi Xa Vân Hề mà không ghi hận Xa Vân Hề sao? Xa gia đối xử với cha của Phạm An Nguyên như thế, vậy năm trước Xa Vân Hề đã gặp điều gì?
Tam tiểu thư của Xa gia nhiều người không biết thân phận thật sự của nàng. Chỉ biết nàng đàn dương cầm rất hay, tuổi có thể soạn nhạc, chính là công chúa dương cầm. Nhiều năm nay truyền thông tới một bức ảnh của nàng cũng không có được.
Xa Vân Hề hiện tại không đàn nữa, nguyên nhân chỉ có một, chính là nàng không thể đánh. Không thể đánh liền hiểu tay của nàng xảy ra vấn đề.
Âu Dương Tuyết Tự bên trong kính xe quan sát kỹ Xa Vân Hề, vô tình phát hiện ở cổ nàng có vết sẹo nhợt nhạt. Vết sẹo này rõ ràng lúc đi học không có, lần trước nàng ăn mặc kín đáo vừa vặn che chắn nó đi nên cô không có thấy, giờ khắc này vừa nhìn đúng là một vết sẹo.
Xa Vân Hề xảy ra chuyện là do cha của Phạm An Nguyên gây ra sao? Đây chính là nguyên nhân Xa gia muốn đối phó với cha của Phạm An Nguyên.
Âu Dương Tuyết Tự cảm giác mình hiện tại cần một chỗ xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, cái gọi là bí mật càng ngày càng bắt đầu nổi lên mặt nước.
Bất tri bất giác đã đến nhà của Xa Vân Hề, Xa Vân Hề cởi dây an toàn, cười đối với Âu Dương Tuyết Tự nói rằng: "Cảm ơn cô đã đưa tôi về."
"Không có chuyện gì, tôi đưa cô lên lầu, cô như vậy đi được không?" Khi Xa Vân Hề cởi dây an toàn, Tuyết Tự thấy nàng yếu ớt vô cùng, sợ nàng một người lên lầu thật sự sẽ có chuyện, cô không an lòng.
"Không sao, cảm ơn cô, ngày đầu đi làm cô cũng mệt rồi, cô về nhà nghỉ sớm đi." Xa Vân Hề mở cửa xuống xe. Xuống xe xong, Xa Vân Hề cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Nàng có tật say xe nếu chữa được thì tốt rồi.
"Không cần tôi đưa sao? Thân thể cô đi được không? cô đến nhà thì nhắn tin cho tôi hay? Đây là số điện thoại của tôi." Âu Dương Tuyết Tự quay cửa kính xe xuống, đem số điện thoại của mình đưa cho Xa Vân Hề.
Xa Vân Hề tiếp nhận, cười khổ, điện thoại di động của mình hỏng rồi làm sao gởi tin nhắn.
"Điện thoại di động của tôi hỏng rồi, không nhắn tin cho cô được. Cô không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ không có chuyện gì. Trên đường lái xe chậm một chút." Xa Vân Hề hướng Âu Dương Tuyết Tự cười thật to, biểu thị chính mình hiện tại khỏe mạnh.
Âu Dương Tuyết Tự nhìn Xa Vân Hề, trong lòng buồn bã, cuối cùng vẫn là Xa Vân Hề cậy mạnh, cuối cùng Xa Vân Hề vẫn nhẹ nhàng rời đi.