Sau khi Quan Di Tình cùng Phạm An Nguyên nói chuyện, Phạm An Nguyên cũng không còn đi tìm Xa Vân Hề. Bẵng đi một tuần sau, tin tức đưa tin nói Phạm An Nguyên tạm thời nghỉ ngơi một năm, không tham gia bất kỳ show diễn nào.
Khi Xa Vân Hề nhìn thấy tin tức này, nàng vẫn bình thường. Nàng đã quen, Phạm An Nguyên và nàng giờ đây không nhiều quan hệ cho lắm. Quá khứ đã qua, cuộc sống mới nàng có Quan Di Tình, những người khác đối với nàng không quan trọng.
"Tiểu Hề Hề, Nơi này vui không? Chúng ta đã lâu chưa ra ngoài."
Quan Di Tình chân đạp trên cát mịn, sắp sang đông, gió biển thật lạnh thổi tung mái tóc của cô làm cho ánh mắt thập phần gợi cảm.
"Ân, có chút lạnh nhưng em thích biển."
Xa Vân Hề cười, trông nàng như một nữ thần tự do, thời gian này là thanh thản nhất.
Khăn lụa của Quan Di Tình phấp phơ trong gió. Dừng bước lại, Xa Vân Hề giúp cô chỉnh lại khăn quàng của mình thật tốt.
"Tình không thích biển sao?" Xa Vân Hề đưa tay kéo bàn tay còn nằm trong túi áo của Quan Di Tình. Xa Vân Hề rất chủ động, nàng so với trước đây không giống nhau, dịu dàng, phải chăng do biển nên nàng mới tràn đầy cảm xúc.
"Cũng tốt, rất được." Nhìn phía xa màu xanh lam, chân trời và mặt biển giáp với nhau, Quan Di Tình cảm thấy biển rộng thật là đẹp. Lúc ở nước ngoài, thi thoảng cô cũng hay ra biển, chỉ là tâm tình không giống bây giờ, hạnh phúc, vui sướng, còn có rung động.
"Sau này chúng ta thường xuyên đi đi, em thích biển. Thích biển yên bình, thích biển đẹp và thích biển như ôm tất cả vạn vật vào lòng."
Xa Vân Hề đem tay Quan Di Tình bỏ vào túi áo bên trong, một người ngắm biển so với hai người xác thực không giống nhau. Nàng đã từng một mình với biển, chỉ vì muốn cho mình tĩnh tâm nên mới ra biển, lúc ấy trong lòng vụn vặt cùng thống khổ, biển lại lãnh đạm vô cùng.
"Được, chỉ cần em ở đâu, tôi sẽ ở đó."
Quan Di Tình khoát tay Xa Vân Hề, hai người cùng bước chầm chậm trên cát kỳ thực cũng là một niềm hạnh phúc.
Nghe Quan Di Tình nói xong, Xa Vân Hề dừng bước lại, hai mắt thâm tình nhìn cô. Tóc rối che đi đôi mắt yêu kiều thế nhưng là không che nổi khí tức xinh đẹp của cô. Cô ấy chính là người nàng yêu a, nàng muốn cùng cô ấy cả đời.
Xa Vân Hề giơ tay lên ôn nhu xoa xoa gò má trắng mịn của Quan Di Tình, chân mày đen mảnh dẻ, hàng mi cong vút, đôi mắt sáng ngời, mũi cao, môi đỏ. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cái cặp môi thơm, không kìm lòng được Xa Vân Hề hôn lên mùi vị mê người này.
Quan Di Tình biết Xa Vân Hề sẽ làm cái gì với mình, cô nhắm mắt, đáp lại với tất cả nồng nàn của lòng mình.
Giờ khắc này biển rộng thật sự dịu êm, bãi cát phẳng dài cũng sẽ say sưa theo sự quyến rũ của hai người.
Khăn lụa tùy ý tung bay như đang cổ vũ cho hạnh phúc của hai người, tình yêu thật đẹp và hạnh phúc thật khó tìm.
"Di Tình, có thể gặp được Tình thật tốt, cảm ơn vì đã yêu em."
Ôm lấy Quan Di Tình, Xa Vân Hề hạnh phúc đến nỗi không thốt ra được lời nào. Cuộc sống một người, thế giới một, hiện tại đã biến thành hai người. Nàng chưa từng khát vọng hạnh phúc sẽ đến với mình, chưa từng chờ mong tình yêu quay lại, chưa từng tưởng tượng chính mình sẽ gặp một người con gái yêu mình tha thiết.
Nhân sinh như biển rộng, điềm tĩnh an nhiên. Mỗi ngày đều phát sinh biến hóa, mỗi ngày đều thay đổi.
"Đứa ngốc" Quan Di Tình ôm sát Xa Vân Hề, nàng lúc này mới là chân thật nhất, tình cảm nhất và dịu dàng nhất. Trước đây ngụy trang, nàng đem mình giấu không cho người khác thấy, giờ đây nàng mang hết tất cả thành thật cho cô xem, đây chính là nàng mang cô cùng hòa vào lòng.
"Ngốc, Tình vẫn yêu đứa ngốc a. Đúng rồi, có thời gian Tình theo em về nhà một chuyến được không?" Hai người là người yêu, Xa Vân Hề muốn đem Quan Di Tình về nhà ra mắt.
"Về nhà? Em định dẫn tôi về nhà sao? Em nghĩ kỹ?"
Quan Di Tình có chút kinh ngạc nhìn Xa Vân Hề, hai người mới vừa xác định quan hệ, nàng liền mang mình về nhà, đây là nhất định cùng mình sống hết đời sao?
"Đúng vậy, chúng ta là người yêu của nhau, đương nhiên muốn dẫn Tình về nhà. Mẹ em nói Tình không nhớ đến bà, nói Tình quên bà rồi kìa."
Xa Vân Hề khóe miệng cười cười, người này không tin mình sao? Nàng quyết định sẽ cả đời a. Có phải cô ấy chờ đợi nàng quá lâu rồi nên niềm tin lung lay chăng?.
"Được, cuối tuần sau chúng ta cùng nhau về nhà đi."
Quan Di Tình nắm tay Xa Vân Hề, nhanh chân đi trên bờ cát. Cô cũng không còn là một nữ vương yêu diễm quyến rũ, mà chỉ là một người con gái hạnh phúc vì người mình yêu.
Ngắm biển xong hai người lái xe về nhà. Buổi tối Xa Vân Hề nhận được điện thoại của Phạm An Nguyên, hắn nói muốn gặp mặt.
Nhận được cú điện thoại này Xa Vân Hề không mấy kinh ngạc, nàng cũng dự định gặp gỡ Phạm An Nguyên, bởi vì nàng muốn trả lại đồ vật cho hắn.
"Hề Hề, em dạo này thế nào?" Hai người hiện đang ngồi trong nhà hàng Trung Hoa. Lần trước Quan Di Tình nói cho Phạm An Nguyên biết Xa Vân Hề không thể ăn cơm Tây, lần này hắn chọn nhà hàng truyền thống.
Xa Vân Hề cười, mới một tuần không thấy, người này tiều tụy không ít. Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng không mấy quan tâm.
"Cũng tốt, còn anh thì sao?" Xa Vân Hề thuận miệng vừa hỏi coi như là bằng hữu bình thường quan tâm.
"Anh khỏe, anh phải về Mỹ, không biết lúc nào trở về." Lần này về Mỹ, đến lúc trở lại đây có lẽ mọi thứ không còn như bây giờ nữa.
"Thật sao? Ở đâu cũng như nhau thôi, chỉ cần bản thân thấy tốt là được." Gương mặt Phạm An Nguyên lộ vẻ buồn bã, Xa Vân Hề có thể nhìn ra. Chỉ là nàng không biết nên lấy thân phận gì để quan tâm hắn.
"Em bây giờ có hạnh phúc không? Người kia xem ra rất yêu em a." Từ phong thái của Xa Vân Hề có thể thấy được người kia đối với nàng rất cưng chìu.
Quan Di Tình là một người xuất chúng, Xa Vân Hề có thể gặp cô ấy là phúc của nàng. Có thể vượt qua giới tính nhất định là không tầm thường.
"Ân, anh tìm em có chuyện muốn nói sao?" Nhìn hắn xanh xao, Xa Vân Hề nghĩ hắn tìm nàng không phải nói chuyện yêu đương tò te tú tí, hẳn là có chuyện gì khác.
"Ân, Hề Hề, anh muốn xin lỗi với em." Chính mình không bảo vệ nàng, người nhà còn thương tổn nàng, mình đời này e sợ chỉ có thể hổ thẹn đến chết.
Phạm An Nguyên đột nhiên áy náy, Xa Vân Hề đúng là bất ngờ, nàng không biết hắn vì sao phải như vậy.
"Anh tại sao phải nói xin lỗi, giữa chúng ta cũng không có cái gì gọi là xin lỗi." Chuyện gì khiến Phạm An Nguyên chỉ trong vòng một hai tuần đã biến hóa đến như vậy.
Trên bàn ăn bày thứ ăn nóng hổi, không ai động đũa, toàn bộ bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
"Tất cả chuyện năm trước." Phạm An Nguyên cười khổ, coi như mình xin lỗi, nhưng không cách nào bù đắp tổn thất cho Hề Hề, cuộc đời không cách nào trả hết nợ.
Phạm An Nguyên nhắc chuyện sáu năm trước, nhìn lại dáng vẻ hiện tại của hắn, Xa Vân Hề đã hiểu mọi chuyện.
"Đã qua, anh không cần để trong lòng. Mọi người bây giờ chẳng phải ai cũng tốt sao." Quá khứ, vậy để cho nó mãi mãi là quá khứ, Xa Vân Hề không phải người thích nhắc đến quá khứ.
Chúng ta sống trên đời cũng đừng nhớ về nỗi buồn nhiều quá, mà phải chào đón hạnh phúc mới. Hà tất vì những chuyện đã qua làm khổ tất cả mọi người.
"Hề Hề, em là người tốt. Anh thấy xấu hổ vô cùng vì tất cả những việc làm của cha đối với em. Không thể bảo vệ em, anh xin lỗi."
Nghĩ đến cha mình, Phạm An Nguyên trong lòng không cách nào nghĩ đó là sự thật. Lúc biết được sự thật, thế giới của hắn dường như sụp đổ.
"An Nguyên, anh đừng nói như thế, cuộc sống đâu ai biết trước được điều gì. Chuyện gì đã xảy ra thì chúng ta nên chấp nhận nó, sau này sẽ qua cả thôi."
Xa Vân Hề không phải không hận cha của Phạm An Nguyên nhưng nàng đã không chọn tha thứ mà để thời gian làm phai nhạt nỗi đau. Có một số việc không phải một câu tha thứ là có thể giải quyết, có lúc tha thứ so với chuộc tội còn đáng sợ hơn.
Xa Vân Hề vẫn tốt bụng như ngày nào, khi Quan Di Tình nói cho hắn nghe sự tình, hắn tự hỏi mình vì sao lúc ấy lại có thể đi hoài nghi nàng. Phải chăng xưa nay hắn không có yêu nàng đậm sâu, tuy có yêu nhưng chỉ là hời hợt. Sáu năm qua dù không thể quên, có thể chỉ là lưu luyến nàng mà thôi.
"Được, anh nghe lời em. Anh vẫn luôn muốn hỏi một câu, em khi đó giấu thân phận của mình, có phải là vì anh?" Phạm An Nguyên suy nghĩ thật lâu, trước đây không hiểu tại sao Xa Vân Hề che giấu thân phận của nàng. Giờ đây hắn dường như hiểu rõ, nàng làm việc đó có thể là vì mình.
Xa Vân Hề thấy Phạm An Nguyên trở nên thâm trầm, hắn nếu đã nghĩ thấu đáo như vậy có lẽ hắn đã chân chính trưởng thành.
"Cũng có thể nói như vậy, em ngại gia tộc của em sẽ ảnh hưởng đến giấc mộng của anh." Xa Vân Hề đơn giản nói một câu, nàng đối với quá khứ không nhiều hoài niệm.
Xa Vân Hề vì mình, mình lại không biết, còn chia tay và hiểu lầm nàng. Trái tim Phạm An Nguyên mịt mờ vết tích, không cách nào tha thứ.
"Cảm ơn em, Hề Hề. Ngày hôm nay có thể gặp mặt em, đối với anh là đủ rồi." Đúng đấy, nên buông tay, Phạm An Nguyên nghĩ mình đã mất đi tư cách ở bên cạnh nàng, sau này chỉ có thể yên lặng yêu nàng, đó mới là cách cứu rỗi.
"Thật ra hôm nay em có món đồ muốn trả lại anh." Xa Vân Hề lấy từ trong túi xách ra một hộp trang sức.
"Món đồ gì?" Phạm An Nguyên tò mò hỏi.
"Anhi mở ra xem đi, vật này quá quý trọng, nếu chúng ta đã kết thúc, thứ này nên gửi lại cho anh."
Xa Vân Hề đem đồ trang sức đưa tới trước mặt Phạm An Nguyên, đây món đồ bị quên lãng năm, hôm nay rốt cục có thể vật quy về nguyên chủ.
Phạm An Nguyên nghi hoặc mở hộp ra, khi thấy sợi dây chuyền thì hắn sửng sốt. Đây là dây chuyền đính ước, nhưng vì sao Xa Vân Hề phải trả về.
"Hề Hề, em sao phải làm như vậy?" Lẽ nào nàng muốn phủ định quá khứ? Phạm An Nguyên không hy vọng đây là sự thực.
"Nó quá quý trọng, để ở chổ em thì rất lãng phí. Tương lai ngươi gặp phải người thích hợp, anh tặng nó cho nàng đi."
Xa Vân Hề không ưa chuộng các loại trang sức, nếu không là vật đính ước, lúc trước nàng cũng sẽ không đeo.
"Đây là của em, anh đã tặng cho em, sao có thể đưa cho người khác." Xa Vân Hề nghĩ như thế nào, Phạm An Nguyên thật sự đoán không ra.
"Nó đã không thuộc về em, em có cuộc sống mới, người yêu mới. Em còn có chuyện phải đi trước rồi."
Xa Vân Hề cười đứng dậy, cầm lấy túi xách rời đi.
Nhìn bóng lưng Xa Vân Hề, Phạm An Nguyên nước mắt rơi rơi, hắn thật sự mất đi nàng rồi, đời này đã mất thật rồi.