Ngày ấy cùng Xa Tuấn Hề nói chuyện, Quan Di Tình vẫn đem sự tình giấu trong lòng. Chuyện của cha mẹ nếu như cô dò hỏi nhất định sẽ kinh động lão gia tử. Nhưng nếu như không tra, đó là cha mẹ của cô, cô có quyền biết sự thật. Còn có khả năng việc này uy hiếp đến Xa Vân Hề, cô càng không thể ngồi yên không động thủ.
Lo âu một thời gian, sáng thứ bảy Quan Di Tình một mình lái xe đến Âu Dương gia.
Ngồi ở phòng khách, trong nhà chỉ có Âu Dương Tuyết Tự cùng mẹ của nàng, Quan Dĩ Mạt và người hầu. Người hầu bận bịu những chuyện khác, ngồi ở phòng khách chỉ có Quan Di Tình, Âu Dương Tuyết Tự và Quan Dĩ Mạt.
"Di Tình, con hôm nay rảnh rỗi đến thăm cô cô, con gần đây bận rộn công việc, tưởng rằng đã quên cô cô già này của con rồi."
Quan Di Tình ngồi cạnh níu tay Quan Dĩ Mạt, trong lòng thương cảm.
"Cô cô, con không phải vẫn thường gọi điện thoại cho người sao?"
Cô cô từ nhỏ đã coi mình như con ruột mà nuôi dưỡng, trong lòng Quan Di Tình vô cùng cảm kích. Ở đây so với ở Quan gia càng khiến người ta thư thái.
"Gọi điện thoại và đến gặp giống nhau sao? Con trưởng thành rồi, lúc nào cho ta một đứa cháu đây?"
Quan Dĩ Mạt nói chuyện cười tươi như hoa, bà trông đặc biệt hiền lành, đối với Quan Di Tình lại càng yêu thương, có thể đó chính là vì anh trai.
Mỗi lần tới, cô cô hay đề cập đến chuyện con cái, Quan Di Tình thật lúng túng.
"Cô, người không phải đã có cháu rồi sao? con không vội." Quan Di Tình nũng nịu, sinh con sao, nếu như không cùng người mình yêu, cô không nguyện sinh con.
"Không giống nhau, ta thích cháu ngoại, Tự cũng không tìm bạn trai, ta phát sầu a. Con nói xem đã tuổi rồi, một chút chuyện tình yêu cũng không nhắc qua, con nói xem thế nào?" Quan Dĩ Mạt vừa nói vừa nhìn con gái của mình.
"Mẹ, mẹ nói xấu con. Từ từ con sẽ mang về nhà, mẹ gấp làm gì" Âu Dương Tuyết Tự nhìn mẹ của mình mà oán giận, trong lòng có chút không vui.
"Di Tình, đó con xem, chỉ cần nhắc đến chuyện tìm người yêu nó đã như vậy. Còn con kết hôn năm rồi cũng nên suy tính sanh em bé đi chứ. Sản phụ cao tuổi vô cùng nguy hiểm, đối với đứa trẻ cũng không tốt."
Nói xong chuyện con gái của mình, Quan Dĩ Mạt lại bắt đầu nói sang Quan Di Tình.
"Cô không cần lo lắng, đến lúc có sẽ có. Kỳ thực ngày hôm nay con đến tìm cô là có việc."
Quan Di Tình biết sớm muộn gì cũng phải nói, có Âu Dương Tuyết Tự ở đây đối với cô cũng không có gì ngại, em ấy cũng là người Quan gia, không cần thiết giấu giấu diếm diếm.
Nhìn Quan Di Tình nghiêm túc, Quan Dĩ Mạt cảm thấy kỳ lạ. Cô cháu gái nhỏ từ bé đến lớn không có chuyện gì, hôm nay vì sao mang nét mặt này.
"Chuyện gì nghiêm túc vậy? Nhìn không giống con." Quan Dĩ Mạt vỗ vỗ tay Quan Di Tình, bà không thích Quan Di Tình như vậy, bà hi vọng đứa bé này luôn luôn vui vẻ.
"Con...con... Cô, cô biết chuyện của cha mẹ con không?"
Quan Di Tình ấp a ấp úng, cô sợ, sợ cô cô của chính mình lo lắng, cũng sợ bà thương tâm.
Quan Dĩ Mạt kinh ngạc nhìn Quan Di Tình, nét mặt tao nhã nay đã thay đổi thành tiếc thương đau đáu.
"Di Tình, con sao đột nhiên hỏi chuyện này? Có phải con biết cái gì?"
Ba mươi năm, đứa trẻ này bây giờ đột nhiên hỏi sự tình cha mẹ của mình. Khi còn bé bởi vì cô đơn, nhìn người khác đều có cha mẹ, nàng thỉnh thoảng hỏi cũng là bình thường, nhưng hiện tại lại hỏi, phải chăng có gì đó đang phát sinh? Bí mật ẩn giấu năm qua có lẽ đã đến lúc thành thật trước mọi người.
"Không phải, con chỉ muốn biết trước đây cha mẹ con ra sao, bọn họ làm sao qua đời."
Nhìn Quan Dĩ Mạt đột nhiên thay đổi sắc mặt, Quan Di Tình biết chuyện này quả nhiên không đơn giản. Gia gia của mình vẫn lừa gạt mình sao? vì lý do gì?
"Di Tình, đã qua rồi chúng ta không nên nhắc lại. Con cũng đừng đi chất vấn gia gia của con, con sẽ bị mắng."
Nhìn gương mặt đáng thương của cháu gái, Quan Dĩ Mạt nhẹ nhàng sờ mặt nàng, gương mặt quen thuộc giống người phụ nữ kia như đúc.
"Cô cô, con nhất định phải biết sự thật. Bởi vì con bây giờ thích một người con gái, con muốn bảo vệ nàng."
Quan Di Tình có chút lo lắng, có chút thống khổ. Hai tay nắm tay Quan Dĩ Mạt, cô chỉ hy vọng mau chóng biết được chân tướng, có như vậy mới đi bước kế tiếp được.
"Con nói cái gì? Con thích nữ nhân? Di Tình, con nói chính là thật sự? Nhưng con rõ ràng đã kết hôn."
Nghe xong Quan Di Tình, Quan Dĩ Mạt không thể tin nhìn Quan Di Tình. Thích nữ nhân, câu nói này là gì? Nàng chẳng lẽ muốn lập lại con đường của mẹ nàng năm xưa.
"Đúng, con đã ly hôn, hơn nữa con hiện tại có người phụ nữ con yêu, con muốn cùng với nàng. Vì lẽ đó con phải biết sự thật."
Chân tướng tàn khốc lắm sao? Tại sao cô cô có vẻ rất nghiêm trọng.
Quan Di Tình bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ bầu không khí phòng khách trở nên u ám, thâm trầm.
"Con ly hôn? Hơn nữa còn cùng một người phụ nữ ? con tại sao có thể làm như vậy, con không nghĩ đến hậu quả sao? con chẳng lẽ muốn đi theo con đường của mẹ con?"
Nhìn người mình xem như con gái lại muốn đi con đường của mẹ nàng, Quan Dĩ Mạt trong lòng phi thường thống khổ. Quan gia không cho phép chuyện như vậy phát sinh, lẽ nào bi kịch lần nữa tái diễn.
"Cái gì mà đường xưa của mẹ con? Cô cô rốt cuộc muốn nói gì?"
Nhìn Quan Dĩ Mạt nước mắt bi thương, Quan Di Tình không biết như thế nào cho phải?
Con đường của mẹ mình sao? Ý cô cô là đang nói mẹ mình hay cha mình?
"Di Tình, con bây giờ chia tay với cô gái kia đi, nếu như con không thích Kinh Thiên, ta có thể tìm người đàn ông khác tốt hơn, không cần thích phụ nữ nữa."
Quan Dĩ Mạt hoảng hốt thất thố cầm tay Quan Di Tình, bà không muốn lập lại tràng bi kịch kia. Bản thân bà thích người đồng giới và người thân lại một lần nữa theo đó mà đi.
"Mẹ, mẹ làm sao?" Âu Dương Tuyết Tự cảm giác mẹ mình không đúng, nhanh chóng đỡ tay bà.
"Cô cô, cô bị làm sao? Con tại sao nhất định phải chia tay với nàng? con yêu nàng, làm sao có khả năng chia lìa?"
Cuối cùng là chuyện gì khiến cô cô e ngại.
"Di Tình, con nếu như cùng với cô gái kia con sẽ chết."
Trong mắt Quan Dĩ Mạt tất cả là đau thương, nước mắt tràn ngập viền mắt.
"Tại sao ? Con chỉ cùng người mình yêu, vì sao phải chết?"
Quan Di Tình không hiểu lý do vì sao yêu một người lại uy hiếp đến tính mạng của mình.
"Bởi vì con họ Quan, con là người của gia tộc Quan Thị, Quan gia sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh, con hiểu không"
Nghĩ đến mẹ của Quan Di Tình và anh trai mình, Quan Dĩ Mạt sợ hãi. Bà không muốn lại mất đi người thân, loại đau khổ này không thể chịu đựng được nữa.
"Con họ Quan, nhưng con có quyền lựa chọn hạnh phúc chính mình."
Quan Di Tình mới không sợ cái gì mà Quan gia, cô muốn tìm kiếm hạnh phúc của mình.
"Hạnh phúc? Con đi con đường này Quan gia sẽ không cho phép. Sẽ không có hạnh phúc, con hiểu không?"
Quan Dĩ Mạt tận lực nhỏ nhẹ âm thanh, bà hi vọng cháu gái của mình có thể buông tay, Quan gia cùng nhà khác không giống nhau, Quan gia không màng đến tình cảm.
"Con làm gì mà đến nỗi bại hoại gia phong, con chỉ cùng một người phụ nữ. Bây giờ là thế kỷ , những người như con rất nhiều, làm gì đến nỗi tội ác tày trời?"
Quan Di Tình không hiểu Quan gia vì sao lại vô tình.
"Quan gia vốn là không có tình thân, cái nhà đó chỉ nghĩ đến danh dự, đào tạo người mục đích là mang đến vinh dự cho Quan gia."
Quan gia còn có tình cảm gia đình sao? Quan Dĩ Mạt chưa bao giờ nghĩ đến. trước đã đủ đáng sợ, năm sau liệu có thay đổi được gì.
"Cô cô, lời này có ý gì? Cô cô nói cho con chân tướng có được không?"
Quan Di Tình hầu như là cầu xin Quan Dĩ Mạt kể ra mọi chuyện. Cô cô trước đây không về nhà, những tưởng nghĩ rằng bà là vì bận bịu chuyện làm ăn của nhà Âu Dương gia nhưng bây giờ nhìn ngẫm lại có lẽ không phải vậy. Quan gia có bí mật mà bí mật này khiến cô cô ghi hận. Không phải không trở về mà là không muốn trở về.
"Mẹ, biểu tỷ chỉ muốn biết chuyện cậu mợ, mẹ kể cho chị ấy nghe đi"
Âu Dương Tuyết Tự nhìn dáng vẻ Quan Di Tình trong lòng khó chịu. Khi còn bé, biểu tỷ chỉ có một mình, mẹ xưa nay không muốn cho mình sống cùng ông ngoại. Mình không biết nguyên nhân, mẹ lâu lâu sẽ đón biểu tỷ đến đây ở một thời gian. Biểu tỷ ở nhà mình cũng không được lâu, nếu như một tháng không về, ông ngoại sẽ đến đón người, có lúc mẹ không cho biểu tỷ về. Ông ngoại tự mình tới đón, sau đó chính là một trận cãi nhau.
Cho dù có cãi nhau thì mẹ vẫn là cách một tháng sẽ đi đón biểu tỷ về nhà sống, mẹ rất chấp nhất, thật sự khiến người ta khó hiểu. Mình có hỏi qua cha, cha mãi mãi đứng bên cạnh mẹ, vĩnh viễn mọi chuyện đều vì mẹ.
Hai mươi sáu năm, mình chưa từng trở về nhà cũ. Tuy rằng có ông ngoại cũng không có gì khác nhau, mẹ xưa nay không hề đề cập đến ông ngoại. Nếu như mình nói muốn đến nhà ông ngoại tìm biểu tỷ chơi đùa, câu đầu tiên mẹ nói mãi mãi sẽ là "Mẹ ngày mai đem biểu tỷ của con mang về nhà" .
Dần dần sau khi lớn lên, thỉnh thoảng đọc trên báo chí thấy ảnh của ông ngoại. Xem ra tuổi trẻ của ông rất mỹ mạo, nếu như không phải mình, người khác nhìn có thể nhầm tưởng ông là phụ nữ a. Hôm nay nhìn thấy mẹ kích động như thế, phẫn hận như thế. Dường như tình thân trong gia đình chỉ là một chử Hận.
"Di Tình, không phải cô cô không nói cho con biết, cho dù có nói ra con cũng không giải quyết được gì mà chỉ thêm đau lòng thống khổ."
Lòng Quan Dĩ Mạt giờ đây chỉ còn lại hình ảnh tang thương năm đó.
Bà không cách nào mở miệng, cũng không cách nào đem sự thật tàn khốc nói cho Quan Di Tình. Chuyện như vậy thực sự một cô gái làm sao có thể chịu đựng.
"Cô cô , con sẽ bảo vệ người con gái con yêu. Con yêu nàng, con phải cho nàng hạnh phúc." Quan Di Tình quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt tay Quan Dĩ Mạt. Nói ra chân tướng thật sự khó như vậy sao.
"Mẹ, biểu tỷ trưởng thành rồi. Chị ấy có quyền biết sự thật, chúng ta là người nhà, mặc kệ lúc nào đều sẽ che chở cho nhau." Nếu như việc yêu một người đồng giới sẽ bị gia tộc từ chối tiếp nhận, vậy sau này mình dẫn về nhà một cô gái, ông ngoại có thể hay không cũng sẽ nhúng tay vào. Dù sao trong thân thể chảy một phần là dòng máu Quan gia, Âu Dương Tuyết Tự cũng sợ chuyện của mình sẽ liên lụy người nhà.
Yêu một người, có thể được gia đình chấp nhận hay không, đây mới là thử thách quan trọng nhất trong tình yêu.