Xa Vân Hề sắp xếp phòng ngủ, xuống lầu thì nhìn thấy Quan Di Tình ngồi ở phòng khách, gương mặt băng lãnh. Hiện tại nàng đã biết nguyên nhân vì sao Di Tình rời xa nàng, nàng không cách nào yên lặng ở một bên mà nhìn, không cách nào ngồi yên không để ý.
"Di tình, Tình có muốn ngoài một chút không?"
Xa Vân Hề đi xuống lầu đứng một bên dịu dàng hỏi, dáng dấp hung tợn buổi sáng sớm đã không còn.
"Ân, muốn đi cửa tiệm. Em ở nhà làm việc nhà đi." Quan Di Tình ngồi ở chỗ đó, không có bất luận biểu thị gì, cho dù như vậy vẻ mặt cũng không hề biến hóa. Âm thanh lạnh lẽo giống như người xa lạ.
"Em đi với Tình."
"Tôi tự đi được, em hiện tại giúp việc nhà, vì thế em cứ làm mọi chuyện trong nhà. Em đừng quan tâm đến đường đi nước bước của tôi có được không?"
Quan Di Tình nhíu mày, Xa Vân Hề hiện tại dính cô như cao su, cô không thích như vậy, nếu cứ như thế sẽ làm cô dao động, dao động luôn cả quyết tâm mà cô đã cố gắng suốt năm qua. Thật vất vả nhẫn nhịn bốn năm, không muốn bởi vì sự xuất hiện của nàng mà thay đổi.
"Không, em muốn cùng đi với Tình. Em biết Tình muốn đẩy em ra. Nhưng em sẽ không để cho Tình được như ý, em cho Tình thời gian bốn năm, hiện tại Tình phải về bên em."
Xa Vân Hề ngồi bên người Quan Di Tình, giọng nói dịu êm lại có chút thương cảm. Đã bỏ mặc bốn năm, gặp lại cũng nên vì bản thân mà sống. Đời người không có bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, mình không thể cứ như vậy không có mục tiêu, cũng không muốn để cho Di Tình đau lòng thêm. Cô ấy trốn tránh không có nghĩa là mình cũng sẽ trốn tránh. Tình yêu lúc trở lại tốt đẹp biết nhường nào.
"Xa Vân Hề, em đừng nghĩ như vậy. Chúng ta đã kết thúc, không thể trở lại. Nếu em muốn thì đó là chuyện của em. Tôi chưa từng có ý định cùng em quay lại."
Quan Di Tình đứng lên hướng Xa Vân Hề lớn giọng, muốn đem hết thảy nỗi lòng phát tiết ra ngoài. Cô biết hiện tại cô là người khiếm khuyết, đối với tình yêu này càng không có khả năng vì thế càng không có tư cách đi chiếm giữ nàng.
Trước đây cô kiên trì là vì cô có năng lực làm cho nàng hạnh phúc, hiện tại hoàn cảnh đã không như xưa, cô là một phế nhân, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng làm không được, chẳng lẽ cái gì cũng phải giao phó cho nàng, cô không chịu đựng nổi.
Nói cô nhát gan cũng được, ngốc cũng được, nhưng cô sợ có một ngày nàng sẽ chán chường sẽ khổ sở. Tình yêu là hạnh phúc, chứ không phải thương cảm. Cô không thể nào chấp nhận được bản thân mình tàn tật như bây giờ thì làm sao tiếp nhận phần tình cảm này. Bốn năm buông tay đã hiểu rõ, chỉ cần yên lặng dõi theo cuộc sống của nàng đã là hạnh phúc, không nên tới gần, đây chính là niềm tin sống sót còn lại của cô.
"Di Tình, Tình có thể không cùng em, nhưng em không thể không có Tình. Em không có Tình em thật sự sống không tốt. Bốn năm, em cho rằng chỉ cần năm lẳng lặng quá trôi qua là xong nhưng dường như tình yêu càng sâu đậm, vì thế em trở về. Em yêu Tình, Tình thử nói xem em nên làm gì. Nếu tương lai phải xa nhau, em hi vọng chính mình là người rời đi vì em sợ cô độc, sợ thế giới không có Tình. Em biết em ích kỷ, nhưng em chỉ muốn yêu Tình mà thôi"
Xa Vân Hề đem Quan Di Tình ôm vào trong lồng ngực, nước mắt ướt đẫm sau lưng Quan Di Tình. Nàng muốn để người này yên tĩnh lại, làm cho cô ấy chấp nhận mình.
Quan Di Tình cảm nhận được nhiệt độ thân quen, chỉ là cái ôm ấp này so với trước đây gầy yếu hơn rất nhiều. Trước đây nàng đâu có mong manh như thế, hiện tại làm sao cảm giác chỉ còn lại khung xương mà thôi. Trời ạ, nàng năm nay làm sao sống. Tại sao ốm đến xanh xao. Luôn cảm giác chỉ cần đẩy một cái nàng sẽ ngã. Yếu đuối mong manh? Da bọc xương? Nàng làm sao trở thành như vầy. Trước đây cô phải bỏ ra rất nhiều thời gian mới làm cho nàng có chút da thịt, nhưng hiện tại cho dù không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được thân thể của nàng chỉ còn da và xương.
Giang hai tay ghì chặt ôm sát Xa Vân Hề. Cô cũng muốn lớn tiếng khó nhưng không dám, sợ nàng sẽ càng lo lắng cho mình hơn, cũng sợ để nàng nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Trước đây có thể, bây giờ thì không thể, cô không muốn để tình yêu chỉ còn lại lòng thương hại.
"Nếu như em muốn cùng đi, vậy đi thôi." Còn có thể làm sao, Quan Di Tình đã thay đổi sắc mặt. Cô muốn lòng dạ ác độc đem nàng đẩy ra nhưng mà không làm được. Chí ít giờ khắc này thật sự không làm được.
"Thật "
Xa Vân Hề giúp Quan Di Tình tìm quần áo, hai người dắt tay nhau đi đến tiệm cà phê. Đến cửa tiệm, nhân viên ngoài cửa thấy bà chủ của mình cô gái đàn piano hôm nọ đi cùng nhau, sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn. Hai người, một người có chút yêu diễm, người thanh lệ thoát tục, có một chút cổ điển. Hai người đứng cạnh nhau thật sự trong như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Hai người ở trong tiệm một canh giờ, Xa Vân Hề lấy lý do mua thức ăn nên mang Quan Di Tình ra ngoài.
"Di Tình, ở đây thay đổi thật nhiều. Nhớ lại lần đầu tiên chúng ta đến đây nơi này vẫn chưa phát triển như vầy, bây giờ nhìn nơi này như trong mơ vậy." Xa Vân Hề cảm khái nói, khóe miệng mang theo cười, loại này cười là nụ cười hạnh phúc.
Quan Di Tình không nói gì, chỉ lắng nghe. Gương mặt vẫn lạnh lẽo, từ lúc rời nhà, cô không có nói gì, chỉ mỗi Xa Vân Hề líu ra líu ríu nói đông nói tây không ngừng.
"Di Tình, chờ sau khi buổi trình diễn của em ở Nhật Bản kết thúc, em sẽ đến đây sống cùng Tình, không bao giờ đi nữa. Sau này em chính là đôi mắt của Tình, em sẽ dạy nhạc gần đây, đó là hi vọng của em từ lâu rồi, lần này có thể thực hiện."
Nàng tinh tế nắm tay cô, nói ra niềm hạnh phúc của lòng mình. Xa Vân Hề chính là đơn giản như vậy, ở trong mắt của nàng, người yêu người vĩnh viễn là quan trọng. Những thứ khác chỉ là phụ, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
Nghe xong Xa Vân Hề nói, Quan Di Tình ngẩn người không nói lời nào, cô ngẩng đầu lên nhìn Xa Vân Hề. Mặc dù không biết có đối diện hay không nhưng cô có thể cảm giác được Xa Vân Hề đang nhìn mình.
"Em đang thương hại tôi sao? Tại sao lại muốn từ bỏ đàn dương cầm. Đó không phải tính mạng của em sao? Hay em chỉ vì thương hại tôi mới làm thế? Xa Vân Hề, tôi không cần em thương hại tôi, em cứ lo cuộc sống của mình đi."
Bỏ tay ra nhanh chóng thoát ra ngoài. Tim Quan Di Tình tâm đau như ai xé. Nàng cần gì phải như vậy, cô đã là người mù, nàng vì sao cứ muốn sống cùng cô.
Ánh hào quang kia bao nhiêu người xé rách đầu cũng chưa đạt được, tên ngốc này tốt rồi, vì mình từ bỏ những thứ đó. Cô không đáng cho nàng phải trả giá như vậy, nàng muốn làm người tốt sao, cô không hề thích, lẽ nào nàng không biết.
"Di Tình, Tình chậm chậm lại, coi chừng ngã." Nhìn Quan Di Tình loạng choạng mò mẫm, Xa Vân Hề phía sau lo lắng đuổi theo. Nàng sợ Quan Di Tình ngã bị thương, cũng sợ cô kích động quá mức. Nàng một lòng muốn sống cùng cô, chưa từng nghĩ đến những thứ khác. Nàng muốn cô biết rằng yêu không phải gánh nặng, yêu là một niềm hạnh phúc, một loại tín nhiệm.
Quan Di Tình dường như là dùng hết tốc độ để chạy, mấy năm qua thân thể Xa Vân Hề nói thật không phải là tốt, chạy vài bước đã thở hổn hển, mặc dù vậy nàng vẫn liều mạng đuổi theo.
"Di Tình, dừng lại đi, Tình không muốn nghe em nói em sẽ không nói nữa. Tình đừng chạy có được hay không?" Xa Vân Hề hầu như là dùng cầu xin Quan Di Tình. Nước mắt trên mặt cứ thế chảy xuôi.
Quan Di Tình chạy quá nhanh, chân dưới lảo đảo một cái ngã trên mặt đất.
Xa Vân Hề lo lắng chạy tới, nâng dậy Quan Di Tình. Cả khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
"Di Tình, có bị thương không. Để em xem, chổ nào bị đau mau nói với em?"
"Em đừng chạm vào tôi, tôi không muốn thấy em, em đi đi, sao này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Quan Di Tình né tránh bàn tay của Xa Vân Hề hướng nàng hét lớn.
Thấy trên đường có hai cô gái xinh đẹp, người trên đường đều dùng ánh mắt không hiểu chuyện nhìn các nàng. Thấy cái nàng tựa hồ như là cãi nhau, tựa hồ như không phải.
Một người mét , chưa tới cân của Xa Vân Hề cứ như vậy bị Quan Di Tình vứt qua một bên. Nàng sao có thể ốm o như vậy, trước đây chí ít cũng có thể cân, nhưng hiện tại cân còn mong mỏi. Nếu có cơn gió thổi tới, Xa Vân Hề có thể hay không bị thổi đi a. Một người như vậy, nàng làm sao có sức mạnh níu kéo với Quan Di Tình.
"Di Tình, Tình cứ như em em rất khổ sở, em không muốn Tình bị thương, cho dù đau lòng một chút em cũng không muốn."
Xa Vân Hề nước mắt hoen mi đứng trước mặt Quan Di Tình, nàng cảm thấy mình thật bất lực. Tại sao không thể mang đến cho cô ấy hạnh phúc, ngược lại khiến cô ấy năm qua sống trong cô quạnh.
"Em đi đi, đó là cách giải quyết. Xin em hãy rời xa thế giới của tôi, đừng xuất hiện nữa." Quan Di Tình ngôn từ sắc bén, mãnh liệt, giọng nói lạnh từ trong tâm.
"Đi? em đi đâu? em không biết nơi nào thuộc em về nữa? em cho rằng Tình ở đâu thì nơi đó chính là nhà em, nhưng Tình không cần em nữa, em có thể đi đâu bây giờ? Quá khứ cũng được, hiện tại cũng được, em chỉ cần thấy Tình sống tốt. Không có Tình vậy cuộc sống của em còn lại cái gì? Tình nói cho em biết đi em nên đi nơi nào?"
Xa Vân Hề cầm hai bàn tay Quan Di Tình, hỏi những câu hỏi mà chính bản thân nàng cũng không có đáp án. Khi nàng yêu Quan Di Tình nàng đã xác định cô ấy là tất cả của mình, là nhà của mình, nếu như Quan Di Tình không cần nàng nữa nàng biết đi đâu. Hay là nàng lại bắt đầu lang thang, kéo lê thể xác này đi vào lối vô định nào đó?
Nghe Xa Vân Hề nói, Quan Di Tình dừng lại. Đúng, Xa Vân Hề chính là một người như vậy. Nàng ấy xem mình là tính mạng của nàng, thậm chí so với sinh mệnh còn quan trọng hơn. Nếu cứ đẩy nàng ra, nàng sẽ đi nơi nào. Nhưng cô là kẻ tàn phế, sợ liên lụy nàng. Còn nếu xua đuổi nàng đi, nàng lại trở thành người không có linh hồn, trừ phi có ai đó mở được cửa trái tim của nàng. Cửa tim của Xa Vân Hề không phải nói mở là mở. Người như vậy đối với mình mà nói, đến cùng là hạnh phúc hay là bất hạnh?
Trước đây cô hay lo nghĩ sợ nàng yêu cô quá ít, nên hay đòi hỏi nàng yêu cô. Hiện tại nàng yêu cô thêm một phần cô cũng sợ, ngay cả ánh mắt ôn nhu cô đều không muốn nàng nhìn mình. Ái tình là thế nào, mình càng trốn, nàng càng đuổi. Cuối cùng đều làm cho thương tích khắp người.
"Tôi về nhà trước." Quan Di Tình không hề trả lời Xa Vân Hề mà chỉ xoay người buồn bã rời đi.
"Vân Hề, Vân Hề, tìm được cô rồi."
Một giọng nói nhu mềm từ xa truyền đến. Quan Di Tình mới vừa chân liền ngừng lại. Tâm đột nhiên đau nhói, theo thói quen xoay người muốn nghe giọng nói đó từ đâu, cuối cùng mới biết mình căn bản không nhìn thấy gì.