"Trong phòng tập luyện xuất hiện nhiều hơn một người."
......
Xe lái về Chung gia trước.
Đây không phải nhà chính của Chung gia mà là biệt thự của ba mẹ Chung Thịnh ở, cách vách là biệt thự nhỏ của Giang gia, chỉ cần trèo tường qua là đến.
Khi còn nhỏ Giang Nhất Minh hay đứng lên núi giả sau sân của nhà mình, nhón chân ngưởng đầu thăm dò căn phòng "Rapunzel" bên kia vách tường.
Giang Nhất Minh không phải từ nhỏ đã xem trọng Chung Thịnh, chỉ do lúc y còn nhỏ nghe được mình có một thông gia đã đính hôn từ bé nên mới tò mò.
Sau khi nhìn thấy đối tượng đính hôn từ bé của mình, Giang Nhất Minh liền bấm ngón tay tính toán một chút.
Người này trong mệnh có ba lần tử kiếp, không phải chết trẻ thì chính là mất sớm, trừ khi gặp được quý nhân giúp đỡ, cùng người nọ sống chung cả đời.
Khoé miệng Giang Nhất Minh giật giật, hôn sự này được quyết định quá tuyệt rồi.
"Đến rồi." Âm thanh Chung Thịnh từ bên cạnh truyền đến làm Giang Nhất Minh hồi thần.
"Ngày hôm nay có chuyện gì mà lại ăn cơm chung vậy?" Giang Nhất Minh vừa xuống xe đã hỏi.
"Có lẽ là định chuyện hôn sự của chúng ta." Chung Thịnh nói, "Em bây giờ hai mươi tư tuổi sao? Đang học năm hai đại học đúng không?"
"Hừ hừ." Giang Nhất Minh khịt mũi, trong lòng lại nghĩ tên đàn ông này chắc là muốn thúc giục y mau cùng hắn đính hôn đây mà.
Con người ở thời đại này cởi mở hơn so với triều đại mà y sống trước kia, mặc dù khi đó cũng có thích nam phong, cũng đã từng chứng kiến nhiều lão già quan chức có địa vị mang theo nam hài cùng đua ngựa, săn bắn.
Nhìn sủng ái là vậy, nhưng ít có người đem nam nhân cưới làm chính thê, ngay cả làm thiếp thất cũng rất ít, bình thường ngay cả danh phận cũng không có.
- --Dường như mọi người đều ngầm thừa nhận việc lấy nam nhân vào cửa là một việc vô cùng mất mặt.
Còn khi đến đây, Giang Nhất Minh chỉ cần đi dạo trong khuôn viên trường vài vòng cũng thấy vài cặp nam sinh tay đeo nhẫn bạc, như tuyên bố cho người khác biết quyền sở hữu của mình.
Giang Nhất Minh đoán rằng đây là tính toán lên kế hoạch buộc y và Chung Thịnh một chỗ chứ gì.
Giang Nhất Minh nghiêng đầu liếc nhìn Chung Thịnh, nét mặt cương nghị và lạnh lùng của người nam nhân này khiến cả người hắn đều toát ra vẽ lạnh lẽo khó gần, giống như một tảng đá sắc bén.
Nhưng Giang Nhất Minh hiểu rõ Chung Thịnh hơn ai hết, biết sâu bên trong nội tâm của đối phương là một trái tim vô cùng ấm áp.
Vậy cuối cùng y có muốn bị buộc lại bên người Chung Thịnh hay không? Y thu hồi tầm mắt, ánh mắt loé lên một tia sắc thái mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Không chán ghét cũng không mong chờ việc đó.
Y và Chung Thịnh xem như là trúc mã trúc mã —— chỉ ngoại trừ việc Chung Thịnh lớn hơn mình mười tuổi —— thì y luôn xem sự tồn tại của Chung Thịnh như một thói quen, cũng luôn xem đối phương như đối tượng đính hôn từ bé của mình.
Mà muốn nói thích hay yêu, Giang Nhất Minh suy nghĩ, phỏng chừng còn chưa đạt tới trình độ thần thánh như vậy.
Đời trước mặc dù Giang Nhất Minh là quốc sư của một nước, dưới một người trên vạn người, muốn có danh tiếng liền có danh tiếng, muốn có quyền liền có quyền.
Nhưng lại không có cơ hội ôm mỹ nhân vào lòng, bởi vì y luôn bận rộn cứu vớt ánh bình minh của muôn dân mà.
Huống hồ, đời trước y cũng chỉ sống đến hai mưới sáu tuổi.
Giang đại sư ngẩng người chớp mắt một cái, lông mi dài nhẹ nhàng rũ xuống không nói tiếng nào, trầm tư suy nghĩ về đại sự nhân sinh, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Chung Thịnh nhận ra ánh mắt của đứa nhỏ bên cạnh mình, nhưng hắn nhẫn nhịn không quay đầu nhìn lại.
Vào mười năm trước, trước khi hắn được người Giang gia đón về, không biết bị bao nhiêu người đàn bà xung quanh suốt ngày chỉ chỉ trỏ trỏ không nói trước mặt thì nói sau lưng gọi hắn là thằng con hoang.
Mấy đứa nhỏ thấy thái độ người lớn như vậy nên cũng học theo, phần lớn đều là kéo bè bắt nạt hắn.
Vào thời điểm mẹ hắn vẫn chưa mất, hắn phải cắn răng chịu đứng sự ức hiếp đó để tình cảnh cả hai không khó khăn hơn.
Nhưng sau đó mẹ hắn lại chết, tại nơi con hẻm dơ bẩn chật hẹp đó, hắn đem đám nhóc tiểu bá vương từng bắt nạt hắn tất cả đều đánh cho hoảng sợ khiếp phục.
Sau đó hắn được người Chung gia tìm thấy và đưa về.
Khoảng thời gian mười năm lưu lạc bên ngoài, khiến bản thân hắn cả người dựng lên mũi nhọn.
Nhưng khi hắn thấy Giang Nhất Minh lảo đảo xông vào cuộc sống của hắn, từ một nhóc bánh bao nhỏ xíu thơm ngon mùi sữa đến khi trưởng thành, nơi địa phương mềm mại nhất trong tim bản thân đều là hình ảnh của Giang Nhất Minh.
Chung Thịnh hiểu rõ bản thân không cam tâm chỉ như vậy, hắn độc đoán, suy nghĩ đen tối.
Hắn muốn người thanh niên đó phải thuộc về hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.
Nhưng hắn hiểu rõ hơn nếu bản thân luôn mang thân phận là người đính hôn từ bé của y, nếu như hắn luôn ở nơi Giang Nhất Minh vươn tay là có thể chạm đến.
Vậy thì tâm lý Giang Nhất Minh mãi mãi sẽ xem nó như một thói quen, sẽ mãi mãi không nhận ra tâm ý của hắn.
Chung Thịnh thở nhẹ ra, hơi nắm chặt nấm đấm rồi thả ra.
Hắn trước tiên cần phải buông tay, sau đó mới từ từ đem người cam tâm tình nguyện bắt về bên mình.
...
"Nhà bếp đang nấu ăn, hôm nay chúng ta ở nhà ăn chút món ăn ngày thường, sẵn tiện nếm thử tay nghề của Chung Nghĩa nhà dì." Trên bàn cơm, nữ chủ nhân hiện tại của Chung gia-Tần Nhàn Quân mỉm cười bắt chuyện.
Tần Nhàn Quân tên cũng giống như con người của bà, tính tình ôn nhu lại hiền thục.
Bà thậm chí còn thích hợp làm mẹ hơn so với mẹ ruột của Chung Thịnh.
Sau khi Chung Thịnh được đón về Chung gia ba năm, lần đầu tiên gọi đối phương một tiếng mẹ, làm Tần Nhàn Quân vui muốn rớt nước mắt.
Còn hiện tại trong nhà bếp Chung gia, một người đàn ông đang mở bếp xào ốc trong chảo.Ai mà có thể ngờ được vị vua không ngai(?) của sòng bạc thế giới ngầm Chung Nghĩa là một người đàn ông tốt, không chỉ giỏi nội trợ mà còn nấu ăn ngon.
Một lát sau Chung Nghĩa mang theo dĩa ốc xào cay từ bếp bước ra, nhìn mới biết vị vua không ngai của sòng bạc thế giới ngầm Chung Nghĩa thoạt nhìn là một người đàn ông hiền lành mang một chiếc kính gọng vàng trên mũi.
Giang Nhất Minh cảm thấy, ngoại hình và thân phận hai cha con Chung Nghĩa và Chung Thịnh nên đảo ngược một chút.
(?)
"Minh Minh, không phải con thích ăn món ốc xào cay nhất sao, mau tới đây nếm thử đi." Chung Nghĩa đảo mắt nở nụ cười hướng Giang Nhất Minh vẫy tay.
Giang Nhất Minh cười híp mắt chạy tới.
Sau đó trên bàn ăn, Chung gia và Giang gia hai nhà vẫn như ngày thường mà dùng cơm, nhìn không khác gì mấy bữa tiệc gia đình bình thường, chẳng có chút ý tứ sẽ tuyên bố việc đính hôn.
Giang Nhất Minh hơi nghi hoặc một chút, là y nghĩ nhiều rồi sao?
"Minh Minh, tay nghề của bác không tệ đúng không?" Ăn cơm xong, Chung Nghĩa cười híp mắt nhìn thanh niên trước mặt đã từng cứu mình một mạng, bắt đầu dựa theo kịch bản con trai mình đưa lúc trước biểu diễn.
Giang Nhất Minh ngồi thẳng thân thể, trong lòng lại suy nghĩ, đến rồi đến rồi.
"Ăn ngon lắm ạ." Giang Nhất Minh đảo mắt khen ngợi, "Còn ngon hơn mấy món ăn của ngự thiền phòng( nhà bếp trong hoàng cung)."
Trước kia đối với y một trái ớt cũng là đồ vật hiếm lạ, chứ nói gì tới việc sẽ có người làm món ốc xào cay này cho y.
Món ốc xào này mà cho thêm ớt quả thật là mỹ vị nhân gian, lời này của y không tính là lừa người.
Mặc dù biết lời nói của Giang Nhất Minh có vẻ khoa trương, nhưng phối hợp với vẻ mặt chân thành đó của Giang Nhất Minh, cùng mái tóc xoăn xoăn trước trán lung lay theo chuyển động của y.
Chung Nghĩa vẫn rất đắc ý, đặc biệt thoải mái.
Thằng con của ông còn chưa nói chuyện dễ nghe như vậy bao giờ.
"Vậy thì tốt rồi, sau này Minh Minh muốn ăn thì tới đây bác làm cho ăn, dù thế nào nhà của bác luôn luôn hoan nghênh Minh Minh đến chơi mà." Chung Nghĩa nói.
Giang Nhất Minh gật đầu, lại suy nghĩ một chút bỗng dưng cảm thấy lời nói có chút biệt nữu.
Giang Nhất Minh nheo nữa con mắt, hơi nghi hoặc nhìn về phía Chung Nghĩa.
Mẹ Giang ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía con trai nhỏ nhà mình: "Minh Minh con bây giờ cũng đã lớn, ba mẹ đã bàn bạc cùng với bác Chung dì Tần, cảm thấy chuyện hôn sự của các con không nên vì một câu nói năm đó của chúng ta mà đem hai đứa trói lại với nhau."
"Nên là chúng ta đã quyết định, sẽ huỷ bỏ hôn ước từ bé của mấy đứa.
Nên mấy đứa muốn thích ai thì thích, ba mẹ đều ủng hộ các con vô điều kiện."
Giang Nhất Minh có chút sững sờ, chuyện này khác với những gì y nghĩ, y ngập ngừng quay sang Chung Thịnh, hỏi: "Vậy anh cảm thấy thế nào?"
"Anh không muốn tước đoạt quyền lợi yêu thích một người của ai cả." Chung Thịnh từ tốn nói, trong lòng lại nghĩ, nhưng em chỉ có thể yêu anh.(bá đạo v sao:)))
Giang Nhất Minh hơi dừng lại, không nói ra được suy nghĩ lúc này của mình.
Vốn tưởng bữa ăn này sẽ đem y trói một chỗ với một người đàn ông--- mà người này y cũng không ghét, còn rất vừa mắt--- nhưng trong chớp mắt, sự tình đột ngột biến đổi, y sẽ không bị buộc chung một chỗ với ai cả, tự do một mình?
Giang Nhất Minh thở ra một hơi, nghĩ như vậy trong lòng không khỏi nhẹ nhõm hơn.
Y thuận tiện lặng lẽ bấm ngón tay tính toán,
xem số mệnh đào hoa của mình.
- ---Trong số mệnh có một nam nhân.
Giang Nhất Minh híp mắt một cái, nhếch miệng nở nụ cười: "Vậy nếu có chuyện gì em có thể tìm anh không? Rapunzel?"
"Tất nhiên có thể." Chung Thịnh thở ra một hơi, lòng bàn tay đã đổ đầy mổ hôi.
Hắn nhìn về phía Giang Nhất Minh, một đôi mắt sáng màu ẩn chứa ý tứ sâu xa mà Giang Nhất Minh không thể nhận ra, hắn khẽ mỉm cười một cái: "Em có số điện thoại của anh, cũng biết anh ở chỗ nào mà." Anh mãi mãi sẽ ở nơi em cần.
"Còn nữa, em nên gọi anh một tiếng chú." Chung Thịnh nhìn Giang Nhất Minh, hắn nhẹ nhàng đem khoảng cách cả hai đẩy xa một chút, còn cẩn thận mở ra một tấm lười vô hình, đem người mình yêu lặng lẽ đưa vào trong đó.( thâm.độc quá)
Nụ cười trong mắt Giang Nhất Minh thoáng ảm đạm, khoé môi mím thành một đường thẳng, nửa ngày mới miễn cưỡng giương miệng nở nụ cười: "Chú Chung? Em cảm thấy gọi anh là chú Chung cứ như bị chiếm tiện nghi vậy?"
Chung Thịnh cười cười không đáp lại.
Giang Nhất Minh trong lòng không thoải mái, một tiếng chú Chung như muốn cùng đối phương vạch ra một giới hạn rõ ràng vậy, có thể dễ dàng nhận ra khoảng cách của hai người.
Hai cặp vợ chồng trên bàn đánh giá qua lại giữa hai người.
Bốn lão cáo già như cùng thấy được thay đổi trong mắt của nhau, ngầm hiểu ý bắt tay dưới bàn: Thông gia thành giao nha.
Dù cả hai vừa mới tuyên bố giải trừ hôn ước, nhưng ngược lại nhìn tình cảnh trước mặt đây chắc chắn là một bước tiến lớn mang tính cách mạng so với trước đây.
"Mới ăn xong hay là để dì đi gọt trái cây cho mọi người ăn ha." Dì Tần hắng giọng lên tiếng, cố ý đánh vỡ bầu không khí có chút ngưng trệ.
Giang Nhất Minh nghe vậy nên dời tầm mắt đến trên người Tần Nhàn Quân, nói: "Không cần phiền phức dì Tần, con ngồi một lát nữa là người đại diện đến đón rồi, buổi tối còn phải chuẩn bị và luyện tập cho tiết mục nữa ạ."
"À đúng rồi, Minh Minh hiện tại muốn làm đại minh tinh.
Dì Tần luôn xem chương trình kia của con nha, con đừng để mấy lời nói bậy bạ của lão nam nhân Đoàn Phí kia trong lòng, tên đó là tới thời mãn kinh rồi." Dì Tần nói.
Giang Nhất Minh nghe vậy liền cười rộ lên.
"Dì Tần, mấy ngày gần đây nên ăn nhiều đồ bổ dưỡng một chút, cho sức khoẻ tốt lên, không bao lâu nữa là dì sẽ có tin tốt." Giang Nhất Minh thả lỏng mặt mày, ôn hoà nhìn đối phương.
Nhìn thấy đối phương rõ ràng sững sờ, sau đó trong mắt loé lên ánh sáng cùng sắc mặt vui mừng.
Giang Nhất Minh nói xong, chợt nghĩ tới Chung Thịnh không biết đối phương đối với việc sắp sửa có thêm một đứa em gái sẽ nghĩ như thế nào.
Y quay đầu lại xem xét, chỉ thấy Chung Thịnh cũng đang nhìn y.
"Bảo người đại diện em trực tiếp chạy tới tổ tiết mục chuẩn bị luyện tập đợi đi, để anh đưa em tới đó.
Dù gì buổi tối anh cũng có việc quay lại công ty." Chung Thịnh lên tiếng.
Giang Nhất Minh theo thói quen gật đầu đồng ý: "Đi thôi."
Y nói xong, bỗng dưng khựng lại một chút, khẽ mím khoé môi.
Giang Nhất Minh vẫn nhắn cho người đại diện báo một tin, bảo Bào Khải Văn cứ trực tiếp chạy đến đài truyền hình ở chỗ đó gặp nhau.
Trên mạng mấy cái sự việc liên quan giữa y và Đoàn Phí ngoài ý muốn mà không có bất kì động tĩnh gì, cứ như có người cố tình đè ép xuống.
Sau khi lên xe, Giang Nhất Minh an vị bên cạnh ghế lái.
Một bên thắc dây an toàn, một bên hỏi Chung Thịnh: "Anh đã sớm biết mục đích của bữa cơm ngày hôm nay?"
"Biết sớm hơn em một chút." Chung Thịnh trả lời.
Giang Nhất Minh bĩu môi nhìn Chung Thịnh lái xe, trầm mặc mồi hồi lâu đột nhiên hỏi: "Vậy anh sau này có tính toán gì không? Hay anh đã có người mình thích hay chưa?"
"Anh từ nhỏ đã được người lớn nói là có một vị hôn phu từ nhỏ, em nghĩ anh còn có thể thích ai?" Chung Thịnh hỏi ngược lại.
Nghe vậy Giang Nhất Minh nín thở, sau đó hừ một tiếng, lời nói mang đầy ý tứ châm chọc: "Vậy cũng thật oan ức cho anh, là do em làm lỡ thời gian đẹp của anh."
Chung Thịnh ngẩn người chợt hiểu được Giang Nhất Minh đây là đang hiểu lầm ý tứ của hắn trong lời nói, hắn bật cười khẽ lắc đầu.
Sau khi được đưa đến đài truyền hình, Giang Nhất Minh lập tức xuống xe cũng lười phản ứng lại với đối phương, không nói tiếng nào hướng đài truyền hình đi đến.
Chung Thịnh bất đắc dĩ bóp bóp mi tâm, nhìn theo bóng dáng Giang Nhất Minh sau khi bước vào đài tryền hình, mới khở động xe quay đầu rời đi.
Trong phòng huấn luyện, bảy thanh niên tuổi tác sắp xỉ nhau nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng trước ống kính.
Giang Nhất Minh khoan thai đến muộn, lười biếng hướng bảy người kia chào hỏi một chút.
"Cậu đến muộn," Nhâm Trọng Viễn cau mày nhìn bộ dáng lười nhác của Giang Nhất Minh, không vui mở miệng.
"Không thả bồ câu của cậu đi là tốt lắm rồi." Giang Nhất Minh lườm cậu ta một cái.
Tâm trạng không tốt, người không phận sự chớ quấy rầy.
Nhâm Trọng Viễn lại đỏ bừng mặt vì tức giận, người này chộp lấy chuyện lúc trước cậu ta không xin nghỉ đi ăn lẩu, đại khái có thể nhớ đến hết chương trình.
“Không sao đâu, chúng tôi cũng vừa mới tới, nào chúng ta bắt đầu đi?” Một cậu thanh niên lên tiếng ổn định, sắc mặt cậu có chút tái nhợt, giọng nói có hơi nhỏ, lúc nói chuyện còn mang theo cảm giác của người bị ốm.
Giang Nhất Minh liếc nhìn người kia một cái, đây chính là cậu thanh niên lúc trước bị Nhâm Trọng Viễn trên sân khấu chương trình ám chỉ vì phát sốt liên luỵ mọi người, Lục Khan.
Y thản nhiên gật đầu, vò vò loạn tóc trước trán hai cái: "Được rồi, vậy bắt đầu thôi."
Nhạc trong phòng tập vang lên, tám chàng trai bắt đầu tập nhảy trước gương trong phòng tập.
Cùng nhau nhảy múa và ca hát, tám người vẫn luôn luyện tập từ tám giờ tối đến hơn mười một giờ đêm.
Lục Khan thở hổn hển yêu cầu trước tiên nên nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục.
Giang Nhất Minh cầm hai chai nước khoáng, một chai ném cho Lục Khan chai còn lại cho mình, y vặn nắp uống hết hơn nửa chai nước.
Mệt muốn chết.
Giang Nhất Minh lau mồ hôi trên người, Lục Khan nói muốn đi vệ sinh, dứt lời liền như một làn khói chạy nhanh ra ngoài.
Không bao lâu sau, đèn trong phòng huấn luyện đột nhiên "ba" một tiếng cúp hết, mà cửa điện tử của phòng huấn luyện cũng vang lên âm thanh đóng khoá.
Mấy thanh niên cực kì hoảng sợ, vội vã lấy điện thoại di động ra chiếu sáng.
Ánh đèn huỳnh quang của điện thoại di động chiếu lên trên mặt, sau đó nhìn thấy bộ dạng của chính mình trong gương nhìn quả thực giống như trong mấy bộ phim ma.
Đồng hồ trên tường có lẽ đã bị mất điện, kim đồng hồ dừng lại chỉ đúng mười một giờ bốn mươi bốn liền không có dấu hiệu chuyển động.
Mấy người thanh niên hai mặt nhìn nhau, cơ thể cứng đờ, bất cứ ai tinh mắt đều nhìn ra họ đang cảm thấy sợ hãi.
"Cúp điện? Có muốn ra ngoài tìm người giúp một chút hay không?" Có người hỏi.
"Đã muộn như vâỵ còn có ai tới đây...!Chúng ta còn lén nhờ người gác cửa xin chìa khóa để ở lại muộn mà."
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ..."
Vào lúc mọi người đang sợ hãi, một tiếng cười nhạo phát ra đặc biệt rõ ràng.
Nhóm người vô thức nhìn về nguồn phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy Giang Nhất Minh đứng một mình trong góc không bật đèn, lười biếng dựa vào tường tay đút trong túi quần: "Sợ cái gì? Sợ tối à?"
Vừa dứt lời, đột nhiên có người cất tiếng giọng nói run run mang theo tiếng nức nở: "Các cậu...!Các cậu nhìn vào trong gương, mau nhìn vào trong gương...!Có phải là nhiều thêm một người không?"
“Không có, tám người mà." Một người nhìn có vẻ nóng nảy đếm đếm đầu từng người, trong phòng tập quá tối, có người không nhìn rõ mặt là ai.
"Nhưng không phải Lục Khan vừa đi ra ngoài sao? Cậu ta vẫn đang bị khoá bên ngoài." Tiếng nức nỡ trong giọng nói của người kia càng rõ ràng hơn.
Người kia vừa nói xong, tất cả mọi người mới phản ứng lại, ngay lập tức một cỗ khí lạnh ập đến làm tất cả rùng mình.
Giang Nhất Minh cau mày, nhanh chân đi tới trước mặt mọi người.
Y lấy điện thoại di động ra và dặn dò: "Mấy người các cậu nhìn vào trong gương, nếu nhìn thấy xuất hiện thêm một người lập tức lên tiếng."
"Cậu...!Cậu định làm gì?" Nhâm Trọng Viễn sửng sốt, chỉ nghe thôi đã cảm thấy đáng sợ.
Giang Nhất Minh không để ý cậu ta, một tay cầm điện thoại di động, tay kia lấy ra mấy đồng tiền cổ mà y luôn để trong túi quần.
Ánh sáng của điện thoại di động theo động tác của Giang Nhất Minh lướt qua khuôn mặt của đám thanh niên đang kinh hãi, phản chiếu rõ ràng trong gương.
Tay chân ai cũng lạnh toát, không biết cái "người" xuất hiện thêm kia có đang đứng bên cạnh họ không.
Giang Nhất Minh đi tới bên cạnh Nhâm Trọng Viễn, bỗng nhiên bước chân dừng lại, cảm giác được một luồng tà khí đang xông thẳng về phía mình.
Y chiếu đèn về phía bên phải của Nhâm Trọng Viễn, không có ai ở đó.
Nhưng trong gương xuất hiện một người có chiều cao tương đương Nhâm Trọng Viễn, khuôn mặt tái nhợt, mặt không biểu cảm.
"Quỷ, quỷ a a a a —— "
Nhâm Trọng Viễn gót chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Giang Nhất Minh cau mày tức giận, nhấc cổ áo của Nhâm Trọng Viễn ném về phía sau, thấp giọng quát một tiếng: "Tất cả lui lại đằng sau!"
..........
Chương này dài hơn mấy chương đầu nè.
Tự nhiên bị nhầm Nhâm Trọng Viễn thành Nhậm Trọng Viễn, ai thấy chỗ sai nhắc tui nha..