Lộ Nhi đắc ý bĩu môi, chỉ là không nghĩ đến, nàng bảo thủ như vậy, vậy mà cũng vinh quanh trở thành bà mẹ chưa lập gia đình.
Thật đúng là theo kịp mốt.
“Nàng. . . . . . Lộ Nhi, thế giới của nàng thật kinh khủng. Đúng vậy, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi? Nàng có ăn cá hay không?”
Lộ Nhi liền vội vàng gật đầu, lấy lòng cười nói:
“Ăn chứ, có một nhà làm cá ăn thật ngon, cách Hiên Vương phủ không xa, không biết bọn họ bây giờ còn bán hay không. . . . . .”
Cách phủ hắn không xa, Hiên Vương nhanh chóng nhớ lại, hẳn là không nghĩ tới sẽ có chỗ như thế.
“Hiên, chúng ta đi thôi. Đến bên đó, ta nhất định có thể ngửi được . . . . . .”
Còn ngửi được? Cái từ này, tại sao lại làm người ta dễ hiểu lầm như vậy, Hiên Vương nhàn nhạt cười một tiếng, kéo Lộ Nhi, từ từ đi.
(giờ thì a lại bảo chị là cún à=)) )
Nàng đã từng cho rằng Hiên Vương vĩnh viễn sẽ không phụng bồi một nữ nhân, cứ lẳng lặng đi trên đường như vậy. Nhưng hôm nay, nhìn vẻ mặt tự nhiên của hắn, tâm Lộ Nhi không khỏi thỏa mãn——
Hắn là vì mình mới làm như thế, một người đàn ông, vì một người phụ nữ mà làm được như vậy, Lộ Nhi đột nhiên cảm giác được, cũng rất hạnh phúc.
“Đợi chút, ta ngửi thấy, chính là nhà này. . . . . .”
Đi hồi lâu, Lộ Nhi chợt níu Hiên Vương lại, chỉ vào cái cửa nhỏ, kích động hô.
“Nhà này?”
Nhìn bảng hiệu đơn sơ, Hiên Vương nhăn mày, trước đây hai người Lộ Nhi tới nơi này ăn sao?
Tại sao Khánh Vương lại cùng Lộ Nhi ăn ở một nơi nhỏ như vậy?
“Chàng không tin ư, ăn thật ngon đấy . . . . . .”
Kéo tay của hắn, dù sao hôm nay bọn họ mặc y phục cũng rất là bình thường, không có ai sẽ chú ý tới.
“Lộ Nhi, chạy chậm chút, cẩn thận một chút!”