“Tại sao? Ta nhớ ngày đó, con mắt của chàng thật xanh, thật là xinh đẹp nha. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, nàng không biết đoạn thời gian hắn đã trải qua, cho nên cảm thấy tiếc nuối.
Đôi mắt màu lam, giống như con lai, rất đẹp. Nhưng Hiên Vương nói sẽ không có, nàng không hỏi, sẽ tin tưởng lời của hắn.
“Lộ Nhi, đôi mắt lam, không xinh đẹp. . . . . .”
Hiên Vương thở dài một tiếng, nếu như nàng biết ánh mắt hắn từ đâu mà có, cũng sẽ không thích đôi mắt lam như vậy.
“Không biết nữa. Hiên, ta mệt mỏi. . . . . .”
Nhìn hắn không muốn nói vấn đề này, Lộ Nhi ngáp một cái, chuyện Tiểu Mê nàng cũng còn chưa nói cho Hiên Vương, cảm giác cũng không có chuyện to tát gì, cần gì để cho hắn quan tâm chứ?
“Vậy chúng ta ngủ đi!”
“Chàng cũng mệt sao? Hiên, chàng ngủ đã lâu rồi. . . . . .”
Lộ Nhi che miệng, ngáp liên tục, hôm nay đi nhiều như vậy, thật sự có chút mệt mỏi.
“Phụng bồi nàng ngủ!”
Hắn chợt chặn ngang ôm lấy Lộ Nhi, nàng bị dọa sợ đến nỗi ôm thật chặt cổ hắn, làm nũng nói:
“Thả ta xuống, Hiên, ta rất nặng . . . . . .”
“Không thả, cả đời cũng không buông. . . . . .”
Nàng là nữ nhân của hắn, làm sao hắn có thể buông ra!
“Ô ô, không thể, người ta. . . . . .”
Thanh âm bất mãn truyền ra, Lộ Nhi làm chống cự cuối cùng.
“Lộ Nhi, cẩn thận một chút, không có chuyện gì. . . . . .”
Ngủ lâu như vậy, còn từng bị nàng phi lễ như vậy, lửa trong lòng hắn còn chưa bùng phát, mới không dễ dàng bỏ qua cho Lộ Nhi đây?
Hắn muốn làm cho nàng nhớ đến hắn, bất luận là trên thân thể, hay là trong lòng. . . . . .
“Nhưng. . . . . .”
“Không nhưng nhị gì hết. . . . . . Ngày đó kỹ thuật của nàng quá kém, ta muốn tự mình dạy nàng. . . . . .”
Thanh âm trầm thấp, xuyên thấu qua tầng tầng bóng đêm truyền ra, cùng ánh trăng, gió nhẹ, quấn quýt triền miên, hài hòa cùng đêm tối.