Sáng sớm, trong một viện sạch sẽ truyền đến mấy tiếng gào thét thống khổ.
Mấy người làm dậy sớm, bất nhã ngáp một cái, hai mắt sương mù, thậm chí chưa hoàn toàn mở ra. . . . .
“Giết ta. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . . Giết ta đi. . . . . .”
Thanh âm nhỏ bé yếu ớt, rên rỉ mang theo thống khổ, như có như không truyền tới tai của bọn họ, có người bất an mở mắt ra, hoảng sợ nhìn trên mặt đất, một vũng máu đỏ. . . . . .
“A. . . . . .”
Không biết là người nào bỗng nhiên không nhịn được hét lớn một tiếng, mấy người còn lại nhìn thấy cũng không nhịn được quay đầu đi ——
Đó là một nữ nhân, một nữ nhân không quá quen thuộc, trên người của nàng thứ có thể thấy được chỉ có đầy xương trắng. . . . . .
Xương trắng a, mang theo chút máu đỏ, ánh mắt thống khổ và tuyệt vọng làm cho người ta nhìn thấy cũng sẽ gặp ác mộng!
Càng ngày càng nhiều thanh âm giật mình, hoảng sợ, nữ nhân lộ rất nhiều xương, hẳn là rất đau đớn vậy mà không ngất đi, trên người còn có chút ý thức.
“Lão gia, người xem. . . . . .”
Trên mặt của nàng sớm bị người vạch vẽ, y phục cũng không mặc, tất cả mọi người không nhận ra được là ai.
“Chuyện này. . . . . .”
Thấy nàng thê thảm không nỡ nhìn, lão gia nhướng mày, không đành lòng quay đầu đi chỗ khác:
“Báo quan đi!”
“Lão gia, ta. . . . . . Ta là. . . . . Dư . . . . . .”
Nghe thấy báo quan, thân thể nàng ta cứng đờ, cả người càng thêm gấp gáp, một hơi nói không ra, rốt cục đã hôn mê.
“Dư. . . . . .”
Người bị gọi là lão gia thân thể run lên, chẳng lẽ là nàng sao? Chỉ là nàng đắc tội với ai, làm sao lại bị thê thảm như vậy?
“Lão gia, vậy làm sao bây giờ?”
Gia đinh đương nhiên cũng nghe đến một chữ cuối cùng kia, bất an nhìn lão gia, hỏi.
“Lão gia, người xem, ở đây có một tờ giấy. . . . . .”
Có người cách đó không xa nhìn thấy hết thảy, bất an hô.
“Báo quan!”