Lộ Nhi muốn đáp ứng lập tức, nhưng lại cảm thấy có thể sẽ có quỷ kế gì, chần chừ một chút, công chúa lại khiêu khích nói:
“Thế nào, không dám sao?”
Giọng nói như vậy, khích tướng chiếm đa số, Lộ Nhi nhăn mày, được rồi, ta lại muốn xem thử, rốt cuộc cô muốn giở trò quỷ gì?
“Có cái gì không dám? Công chúa, cá cược này, ta đáp ứng . . . . . .”
Nàng sảng khoái đáp ứng, công chúa mới hài lòng gật đầu một cái:
“Nhớ cá cược của chúng ta a! Lộ Nhi, đến lúc đó không nên trở mặt!”
“Ta nhớ được! Công chúa cũng phải nhớ cho kĩ!”
Lộ Nhi không cam lòng yếu thế nhìn nàng ta, nhìn nụ cười cực kỳ tự tin của nàng ta, Lộ Nhi không hiểu hỏi:
“Công chúa, cô cũng biết Vương gia không thích cô, mặc dù cô thật sự thành thân với Vương gia, có ích lợi gì sao? Đối với người kiêu ngạo như cô mà nói, tìm một nam nhân trong lòng yêu mến nữ nhân khác, cô sẽ hạnh phúc sao?”
Nữ nhân cổ đại vốn là như vậy, chẳng lẽ trừ danh phận, còn lại cái gì cũng không quan tâm sao?
Đối với một nữ nhân mà nói, nhìn nam nhân của mình cùng nữ nhân khác vui vẻ, triền miên, các nàng thật sự có thể làm ngơ sao?
“Không phải là hắn không yêu ta, chẳng qua là còn chưa thấy ta mà thôi. Lộ Nhi, bọn họ nói, nam nhân đều không thể tin, thời gian có thể hòa tan hết thảy, bao gồm tình yêu!”
Tình yêu thật sự có thể bị hòa tan sao?
Lộ Nhi thở dài, ngay cả công chúa kiêu ngạo tự tin cũng không nhìn thấu chuyện này, nữ nhân cổ đại thật đúng là đáng buồn.
Nhưng công chúa nên kết duyên với hoàng tử, là người khác, chưa chắc nàng ta đã coi trọng.
“Thật không? Công chúa, nếu như hắn thật sự dễ dàng quên ta như vậy, vậy căn bản hắn cũng không đáng giá để ta yêu. . . . . .”
Lộ Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mi thanh tú của công chúa khẽ nhăn, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, chợt nói:
“Lộ Nhi, ta không có yêu cầu khác, chỉ là vì lý do công bằng, cô không nên nói cho Vương gia, ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn gì, có thể?”