Lộ Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, chóp mũi truyền đến mùi hoa quế nhàn nhạt, giống như ở Hiên Vương phủ.
“Nàng ta chính là nữ nhân làm hại Lộ Châu rời đi. . . . . .”
Hướng Quân đi hai bước, đi tới trước hoa quế, thuận tay bẻ một cành, ôn nhu đi tới bên người Lộ Nhi, giơ tay lên.
Lộ Nhi lúng túng lui về phía sau một bước, tay thon dài của Hướng Quân cứng đờ, một lát sau cố chấp tiến lên một bước, nhanh chóng cài hoa quế lên tóc Lộ Nhi :
“Chuyện Hướng Quân ta muốn làm, chưa từng có người ngăn cản. Lộ Châu, bổn vương phát hiện, nàng càng ngày càng mau quên . . . . . .”
Mồ hôi, hình như hắn đã nói những lời này rồi, nhưng chuyện này cùng nàng có quan hệ gì sao?
Nàng không phải là Lộ Châu, tại sao phải chấp nhận chuyện hắn làm?
“Thái tử, nếu như ta có thể chứng minh mình không phải là Lộ Châu, ngài sẽ buông tay sao?”
Lộ Nhi thở dài, hoa trên tóc, nghĩ đến cũng thật đẹp, nhưng lúc này nàng cảm thấy có chút nóng rực, nóng khiến cho nàng không chịu nổi.
“Nàng có thể chứng minh?”
Hướng Quân nhếch mày, hàn quang trong mắt lóe lên, giống như nước hồ bị thổi gợn sóng, càng thêm chói mắt!