“Không phải, nương nương, Hoàng hậu có thể rất nhanh sẽ tới đây . . . . . .”
Ha ha, Lộ Nhi khổ sở cười, hoàng hậu tự mình tới đây nhìn nàng ư, xem ra mặt của nàng, thật không nhỏ nha.
“Vậy chuẩn bị giúp ta đi!”
Nếu Hoàng hậu sắp tới, vậy nàng cũng không cần thiết đi ra ngoài nghênh đón. Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, không phải là giống như trên ti vi sao, tới đây cảnh cáo nàng?
Đúng, theo vở kịch kinh điển, sẽ bắt nàng rời đi? Hoặc là cảnh cáo nàng không nên si tâm vọng tưởng?
Hoàng hậu tới so với dự đoán còn nhanh hơn, Lộ Nhi cái gì cũng không kịp chuẩn bị, nàng đã bị mọi người vây quanh đi vào.
“Cô chính là Lộ Châu?”
Mọi người sau khi thỉnh an xong, nàng nhếch mày, lạnh giọng hỏi.
“Vâng . . . . .”
Trong lòng Lộ Nhi âm thầm kinh ngạc, nàng cho rằng Hoàng hậu biết Lộ Châu, nhưng không nghĩ tới, Hoàng hậu sẽ hỏi một câu như vậy.
“Cách nói chuyện thay đổi một chút, nhưng bộ dáng kia, ngược lại không thay đổi bao nhiêu. . . . . .”
Ánh mắt sắc bén quét về phía Lộ Nhi, nàng ta nhàn nhạt cười một tiếng, qua một bên ghế ngồi xuống, khoát khoát tay, ý bảo mấy người đi theo lui ra.
“Lộ Châu, cũng sắp sinh rồi?”
Trên mặt, thay bằng một tia hiền lành, nhưng nụ cười kia làm cho Lộ Nhi cảm thấy không thoải mái.
“Hồi nương nương, còn có gần mười ngày. . . . . .”
Đó là thái y nói, thái y cổ đại cũng thật là lợi hại, dựa vào bắt mạch cũng có thể nhìn ra lúc nào thì sinh.
“A, vậy rất nhanh. . . . . .”
Trong mắt lóe lên một tia chờ mong, hai mắt nàng lóe lên, chợt ngẩng đầu, cáu kỉnh hỏi:
“Lộ Châu, đứa nhỏ này, chính là của thái tử ?”
Mồ hôi, cái vấn đề này, hỏi thật đúng là đủ vũ nhục người khác, giống như nàng là một nữ nhân không đứng đắn vậy.