Hỉ nộ vô thường!
Nhìn gương mặt đột nhiên thay đổi, Lộ Nhi nghĩ thầm người của hoàng gia quả nhiên không tầm thường, kỹ thuật biến sắc mặt của mỗi người đều là hạng nhất!
Mỗi lần cùng bọn họ lui tới, đều phải cẩn thận phí tâm phí sức cực kỳ.
“Hồi nương nương, thái y đã xem qua, nhưng không có nói gì. Hiện tại hài tử cũng đã lớn, hết thảy đều lấy hài tử làm chủ. . . . . .”
Trả lời như vậy, chắc cũng rất thích hợp chứ? Hoàng hậu nhìn thử bụng Lộ Nhi, cũng không có làm khó, lại hàn huyên mấy câu, sau đó rời đi. . . . . .
Hoàng hậu đi không lâu, Lộ Nhi cảm thấy cả người đều mệt, muốn tìm Hướng Quân hỏi thử hắn rốt cuộc có ý gì, nhưng lại nhức đầu khi đối mặt hắn!
Hắn so với Hoàng hậu, còn thâm trầm hơn, còn hay thay đổi hơn, nàng không dám chọc hắn, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn cùng hắn tiếp xúc.
Mà ý tứ của hắn, nàng càng không đoán ra.
Hiểu tình cảm Hiên Vương đối với mình, thỉnh thoảng nàng sẽ làm càn. Nhưng Hướng Quân lại khác, hắn không yêu nàng, mỗi một câu nàng nói ra đều phải cẩn thận, cực kỳ mệt mỏi!
Nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại nhớ tới nụ cười của Hiên Vương, của Khánh Vương, lúc này lại cảm thấy vô cùng thân thiết!
Khánh Vương đối với mình, thật ra thì vẫn luôn rất tốt, nàng không biết Khánh Vương về sau lại biến thành như vậy, nhưng nàng biết, Khánh Vương sẽ không hại nàng, vĩnh viễn cũng không!
Còn có Cô Ưng, không phải hắn nói muốn đi điều tra chuyện của Lộ Châu sao?
Không biết đã có tin gì chưa? Nếu như hắn biết mình ở chỗ này, vậy hắn nhất định sẽ tới đây gặp mình!
Lộ Nhi cũng không biết tại sao lại khẳng định như vậy, nhưng nàng cho rằng, Cô Ưng nhất định sẽ tới.
Mà Hiên Vương, hắn là một người rất ngoan cố, một khi nhận định chuyện gì đó, luôn là rất khó thay đổi. Nếu như hắn muốn xử tử nàng, nếu muốn để cho hắn thay đổi chủ ý, chỉ sợ là thật rất khó!