“Tùy con, dù sao mẹ cũng không biết. . . . . .”
Lộ Nhi buông tay, nàng cũng không có tài cán gì. Bảo Bảo không hiểu nhìn nàng, kinh ngạc nói:
“Mẹ, trước kia mẹ học cái gì?”
Không phải là một cô gái ngoan ngoãn chứ? Là loại thành thật, rất yếu đuối….
“Làm việc hành chính, ở chỗ này, trên căn bản cái gì cũng không dùng được. . . . . .”
Aiz, nàng không biết nên nói thế nào, nếu như sớm biết sẽ xuyên không, ít ra nàng sẽ học cổ văn.
“Mẹ, mẹ đã tốt nghiệp rồi?”
“Đúng, trên lý thuyết là tốt nghiệp, nhưng, không biết bà ngoại lấy bằng giúp mẹ chưa. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, cái trán Bảo Bảo thoáng qua mấy đường hắc tuyến, nhưng hắn là. . . . .
Vậy mà ột nữ sinh đại học chưa tốt nghiệp làm mẹ, cũng thật là ủy khuất.
“Con trai à, chẳng phải con nói rằng con không phải là dân xã hội đen sao? Tại sao khi mẹ xem con tập võ, cảm giác rất có dáng vẻ?”
Lộ Nhi kinh ngạc nghiêng đầu, đối với đứa con trai này nàng cũng rất tò mò nha.
“Mẹ, con vốn không phải là dân xã hội đen, nhưng con mà đi trên đường, dù có mười hai mươi người, con cũng không để vào mắt. . . . . .”
Đổ mồ hôi !
Lộ Nhi có chút choáng váng, đầu óc có chút không tiếp thụ nổi, không phải là dân xã hội đen, nhưng lại rất khủng bố trên đường, chuyện này có cái gì khác nhau sao?
“Cạch” một tiếng, cửa chợt mở ra, Lộ Nhi cùng Bảo Bảo đều xoay đầu lại, chỉ thấy khóe miệng Hiên Vương cong lên, mặt mày hớn hở đi vào.
“Hiên, sao chàng lại tới đây?”
Hiện tại còn sớm a, chắc cũng là mới vừa hạ triều đi!
“Ta nghĩ hai người ở đây. Bảo Bảo, cha bỗng nhiên nghĩ đến có một thứ con sẽ thích, cho nên tới đây xem thử một chút. . . . . . . . .”
Hiên Vương kéo tay Bảo Bảo, Lộ Nhi bám đuôi đi theo, cũng muốn xem thử đó và vật gì.