Rất nhanh, ba người đã đến ngự thư phòng, Hoàng thượng không có ở đây, công công nói người ở tẩm cung.
“Hoàng huynh vẫn chưa đến. . . . . .”
Hiên Vương thở dài, tấu chương trên bàn như núi, Hiên Vương không vui nhíu mày một cái, hiện tại đã không còn sớm, để xem xong toàn bộ đoán chừng cũng cần một khoảng thời gian dài.
“Hiên, hiện tại Hoàng thượng thật sự. . . . . .”
Hiên Vương gật đầu một cái, thái giám ngự thư phòng lui ra, bọn họ nói chuyện cũng có thể tự nhiên hơn.
“Cha, những việc này đều phải xử lý xong ư?”
Nhìn những thứ đồ chất đầy như núi, Bảo Bảo giật mình hỏi.
“Đúng vậy, những thứ này là do Nghị chính ty** chọn ra, đã ít đi rất nhiều. . . . . .”
**giống như một bộ phận ban ngành, về việc thảo luận chính sự, bàn việc nước.
Ngồi trên ngự ghế, Hiên Vương cũng không lãng phí thời gian, hắn còn phải nghỉ ngơi, cũng không muốn để cho hai mẫu tử Lộ Nhi phụng bồi mình thức đêm.
“Nương, chữ ở bên này nương có biết không?”
Bảo Bảo cầm một phần tấu chương lên, thản nhiên nhìn lướt qua, chữ phía trên hắn biết, thật ra có xem qua mấy quyển sách nơi này dễ hơn nhiều, xem để hiểu cũng không khó khăn.
“Có!”
Dù sao nàng cũng là sinh viên đại học nha, mặc dù chữ hai bên bất đồng, nhưng luôn có quy luật, đối với chữ nơi này, nàng đã sớm biết hết.
“Cha, cha cũng thật không biết cách lợi dụng sức lao động, nơi này có sẵn một tay có thể giúp, cha thật không biết cách lợi dụng!”
Bảo Bảo thản nhiên cười một tiếng, cái gì mà nữ nhân không thể tham gia vào chính sự, trong mắt hắn đều là nhảm nhí.
Một quốc gia cũng giống với một tập đoàn, người nào có năng lực người đó cũng có thể làm, tại sao hoàng đế cổ đại phải mệt như vậy ? Nghe nói không phải là Ung Chính cũng mệt chết sao?
Thì ra hắn không biết, cũng không nghĩ tới, nhưng bây giờ hắn đã hiểu rõ——
Nhiều chuyện như vậy, đều chờ đợi một mình Hoàng thượng cân nhắc quyết định, Hoàng thượng có mấy cái tay, mấy cái đầu chứ?