“Hiên, cũng không phải là ý này. Bảo Bảo biết ta biết chữ, đối với loại chuyện này cũng biết chút ít, cho nên mới để cho ta giúp một tay sửa sang lại. . . . . .”
Lộ Nhi vội vàng giải thích, ông chồng này mới là quan trọng nhất, Lộ Nhi không muốn làm cho Hiên Vương khó hiểu.
“A, vậy nàng cũng giúp một tay đi!”
Hiên Vương rũ mắt xuống, Bảo Bảo vội vàng giơ ngón tay cái về phía Lộ Nhi, thấp giọng nói:
“Nương xem, con biết cha sẽ không làm khó mà. . . . . .”
Lộ Nhi le lưỡi, nghịch ngợm cười nói:
“Bảo Bảo, con cũng không thể lười biếng, chúng ta cùng nhau giúp cha con. . . . . .”
Nhìn hai người bọn họ liếc ngang liếc dọc, Hiên Vương chỉ thản nhiên cười một tiếng, bọn họ muốn chơi thì để cho bọn họ chơi cho đến thích đi.
Dù sao có mặt hắn ở đây, nếu xảy ra chuyện gì hắn sẽ gánh vác.
Nhưng, thời gian trôi qua, trong mắt Hiên Vương tràn đày kinh ngạc ngày càng không thể tin nổi, bởi vì tốc độ kia, đâu chỉ nhanh gấp đôi?
Tốc độ của Lộ Nhi rất nhanh, mà tốc độ của Bảo Bảo so với Lộ Nhi nhanh hơn rất nhiều, hai người kéo cái bàn bên cửa sổ tới đây, tấu chương quan trọng đặt chung một chỗ, rất nhanh đã chia ra hơn mười chồng.
Sau đó từng chồng được đưa cho Hiên Vương, Hiên Vương chỉ cần xem một quyển, nội dung những quyển sau cũng không khác là bao, nhất trí phê chuẩn. Khi làm xong toàn bộ, trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn.
“Này. . . . . .”
Tốc độ như vậy khiến cho Hiên Vương cảm thấy kinh ngạc, ban đầu hắn nghĩ phải mất hơn ba canh giờ mới xong, nhưng hiện tại chưa tới một canh giờ đã hoàn thành?
Lộ Nhi thở dài, thấp giọng nói:
“Hiên, cần người giúp là điều không thể nghi ngờ, thật ra nhiều khi phải làm như vậy, ta cảm thấy đúng đó, ngự thư phòng này cũng nên bố trí một vài người giúp việc. . . . . .”
“Đúng vậy, cha, không nên tìm đại thần, không nên tìm con em quan gia, thân thế càng trong sạch càng tốt. . . . . .”