Bà đang đợi tin tức, Hoàng thái hậu hiểu, Hiên Vương hiểu, Hoàng thượng cũng hiểu.
“Mẫu hậu, con muốn tự mình đi một chuyến, bọn họ. . . . . Con không yên lòng. . . . . .”
Đây là chuyện lớn, bọn họ cũng không tiện nói cho người khác biết, Hiên Vương chủ động thỉnh cầu nói.
“Hiên, trong triều không thể thiếu con, ai gia thấy hay là thôi đi. . . . . .”
“Mẫu hậu, người cũng hiểu tầm quan trọng của chuyện này, chúng ta không thể gây ra sai lầm. Hơn nữa, chuyện trong triều con đã sắp xếp xong xuôi, Khánh Vương cùng Lệ Thương có thể giúp hoàng huynh xử lý!”
Dường như Hiên Vương đã quyết định, hơn nữa hắn cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, bọn họ đi chưa chắc có thể lấy được, mà khi hắn đi. . . . . .
“Chuyện này. . . . . . Hoàng thượng, con cứ nói đi?”
Hoàng thượng nhăn mày, mặc dù hắn cũng biết thân thể mình bây giờ có thể không kiên trì được bao lâu, nhưng nếu như có thể giải độc, nói không chừng. . . . . .
Mặc dù về sau chưa chắc sẽ có hài tử của mình, nhưng ít ra có thể tiếp tục sống nữa, không đúng sao?
Về phần chuyện trong triều, khổ cực một chút cũng không sao, chỉ cần thân thể hắn chịu đựng được, chỉ cần có hi vọng phục hồi như cũ, hắn nguyện ý kiên trì.
Nghĩ đến chuyện ngày đó đáp ứng San San, gương mặt Hoàng thượng có vẻ tái nhợt, mang theo nụ cười thản nhiên:
“Mẫu hậu, Hiên qua đó đốc thúc cũng tốt, chuyện trong triều con sẽ ứng phó. . . . . .”
Thấy Hoàng thượng cũng nói như vậy, Hoàng thái hậu không tiện tiếp tục nữa, bà quay đầu nhìn về phía Lộ Nhi, bất an hỏi:
“Lộ Nhi, ý của con thế nào?”
Lộ Nhi liền vội vàng gật đầu:
“Con đồng ý, con cũng nguyện ý. Mẫu hậu, nhưng con hy vọng có thể đi cùng Hiên. . . . . .”
Không phải nàng không thể rời xa Hiên Vương, mà là nàng thật sự không yên tâm, nàng cũng muốn giúp một tay, cũng muốn. . . . . .
“Việc này, tự Hiên quyết định là được. Lộ Nhi, bên Đại Hàn cũng không dễ đối phó, cho nên. . . . . .”