Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
Quan Thải Y đi đến Liễu Xuân Uyển, đương nhiên không thể tìm được Lương Đại Phú và Vu Tiểu Hổ. Nhưng bà cũng không dám về nhà, bởi vì vừa nghĩ tới tìm không ra Lương Đại Phú Hùng Kim Bình sẽ giận chó đánh mèo lên người con trai bà nôn nóng vô cùng. Bà chỉ đành mặt dày tìm đến nhà những người có thể nghĩ tới hỏi lại lần nữa, nhưng vẫn không có ai biết Lương Đại Phú đi đâu. Thật giống như Lương Đại Phú đột nhiên biến mất, kỳ quái nhất chính là Vu Tiểu Hổ cũng tìm không ra.
Quan Thải Y càng nghĩ càng có chút sợ, khẩn trương nắm chặt ống tay áo, do dự một hồi lâu mới dám trở về, lại phát hiện Hùng Kim Bình thế mà đang ngủ gật. Bà đẩy cửa sảnh ra, nhìn thấy bóng lưng chập trùng của Hùng Kim Bình không dám lên tiếng, yên lặng trở về phòng chứa củi. Bà cắn răng một cái nằm lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, đợi đến khi trời lờ mờ sáng mới thức dậy.
Lúc này Hùng Kim Bình còn đang ngủ, Quan Thải Y cũng không dám tiếp tục trì hoãn như tối qua. Bà đứng ngoài cửa đợi một lát để thân thể trở nên lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như đã chạy cả đêm ngoài đường mới dám gõ cửa.
“Phu nhân? Phu nhân?” Quan Thải Y thấy Hùng Kim Bình lờ đờ mở mắt ra, “Không tìm thấy Đại thiếu gia.”
“Không tìm thấy?” Sau khi tỉnh lại Hùng Kim Bình cảm thầy đầu đau vô cùng, qua vài giây mới phản ứng được, hỏi: “Cái gì, khụ khụ khụ… Giờ gì rồi?”
“Vừa qua khỏi giờ Mão không bao lâu.” Quan Thải Y nhìn thấy khuôn mặt Hùng Kim Bình đỏ lên, tiếng nói chuyện cũng không đúng, dáng vẻ suy yếu vô lực, trong lòng có chút nghi hoặc.
“Phu nhân, ngài không sao chứ?”
“Ta? Ngươi mới vừa nói cái gì?” Đột nhiên Hùng Kim Bình quay ngoắt qua, đứng lên nắm lấy Quan Thải Y, nhưng cảm giác choáng váng ập đến làm bà ta ngã ngồi trên ghế tựa.
“Còn, còn chưa tìm được Đại Phú?!”
“Vâng. Chỗ có thể tìm tôi đều tìm cả rồi… Nhưng vẫn không thấy.”
“Vậy ngươi còn không mau… mau đi báo… khụ khụ khụ… báo quan!” Hùng Kim Bình nói xong cầm lấy áo khoác ngoài khoác lên vai, cảm giác thân thể lạnh vô cùng. Bà ta quen thói đẩy Quan Thải Y một cái.
“Đồ đáng chết! Còn không mau lấy quần áo đến cho ta!”
Quan Thải Y bị Hùng Kim Bình đẩy vô số lần, nhưng không có lần nào vô lực như hôm nay. Bà phát hiện Hùng Kim Bình là thật sự bị bệnh, liền đi lấy cho bà ta một bộ quần áo, lại nói:
“Phu nhân, canh giờ này nha môn chưa mở cửa.”
Hùng Kim Bình nói: “Chưa mở? Chưa mở thì đi gõ… khụ khụ… gõ cửa!” Nói xong lại hỏi: “Hải Đường đâu?”
Người Lương phu nhân hỏi chính là nha hoàn chuyên hầu hạ Lương Đại Phú. Quan Thải Y nói: “Hôm qua nàng ra ngoài còn chưa trở về.”
Hùng Kim Bình nói: “Giỏi, các ngươi từng kẻ đều thật giỏi. Vậy ngươi đi… gọi… gọi Lưu lão đầu đến đây cho ta!”
Lưu lão đầu là một hạ nhân làm việc trong cửa hàng của Lương gia, chịu trách nhiệm khuân vác này nọ. Hùng Kim Bình cảm thấy Quan Thải Y vô dụng, định để lão đi tìm.
Không bao lâu Lưu lão đầu chạy tới. Người này bị gọi là Lưu lão đầu, thực tế cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi. Lão không nhiều lời, thân hình cao gầy, một bên lỗ tai chỉ còn dư lại một nửa, nhìn có chút dọa người, nhưng khi làm việc lại đặc biệt nhanh nhẹn. Muốn nói trong số các thủ hạ của Lương gia ai tàn nhẫn nhất thì chắc chắn là người này.
Lão vừa đến, chuyện tìm người lập tức không còn liên quan gì đến Quan Thải Y. Hùng Kim Bình một chốc kêu Quan Thải Y rót nước, một chốc lại sai Quan Thải Y đỡ mình, không bao lâu lại ngủ thiếp đi.
Lương Hiểu Tài nhỏ rất nhiều Thần Tiên Túy lên trên bàn, bà ta nằm sấp trên đó hết một đêm, Quan Thải Y có thể đánh thức bà ta đã là may mắn. Nhưng bà ta không mặc áo khoác nằm ngoài trời đông dưới độ mười mấy phút cũng chịu chút ảnh hưởng. Hùng Kim Bình ngủ một giấc thẳng đến khi có người bên nha môn đến báo tang.
“Cao bộ đầu… ngài… ngài nói cái gì?!” Hùng Kim Bình kéo thân thể mệt mỏi đi ra gặp bộ đầu, nghe vậy cả người lung lay một chút, đôi mắt trợn lên lớn như chuông đồng.
“Có một người tiều phu đến báo quan, nói tại một tảng đá lớn dưới chân núi phát hiện hai bộ thi thể, đều là nam. Thời gian này trời mau tối, nếu các ngươi có thuận tiện thì cử hai người theo chúng ta đi nhìn xem có phải là Lương Đại Phú và Vu Tiểu Hổ không.”
“Không thể! Khẳng định không phải là Đại Phú nhà ta!” Hùng Kim Bình kích động, nước bọt văng vèo vèo ra ngoài. Bà ta đánh thật mạnh lên đầu Quan Thải Y.
“Con mụ chết tiệt! Còn không mau lấy quần áo cho ta! Mau a!” Hùng Kim Bình nói xong liền lảo đảo chạy ra ngoài trước. Quan Thải Y và Lương Tiểu Tài sống ở Lương gia không có địa vị gì cũng không phải là chuyện mới mẻ, Cao bộ đầu thấy thế cũng chỉ nhíu mày một cái, đi theo Hùng Kim Bình.
Trong nha môn có ngựa, song Hùng Kim Bình sẽ không cưỡi ngựa. Trong lòng bà ta sốt ruột, đành để lão Lưu đi trước với Cao bộ đầu, còn bà thì cùng Quan Thải Y ngồi xe ngựa chạy theo.
“Nếu Đại Phú của ta có chuyện bất trắc, ngươi và tiểu tiện chủng đừng mong được sống dễ chịu!” Hùng Kim Bình mắng chửi Quan Thải Y, sau đó hắt hơi một tiếng thật lớn.
Quan Thải Y nắm nắm tay, tự nhiên không dám ứng. Bà rất mâu thuẫn, một mặt hi vọng Lương Đại Phú và Vu Tiểu Hổ chết thật. Nghĩ đến hai người họ bắt nạt con trai bà đến sống cũng không muốn sống nữa, bà ước bọn họ rơi xuống địa ngục không thể trở về. Nhưng một mặt bà lại sợ hãi, sợ lỡ như hai người họ có xảy ra chuyện gì thì con trai bà sẽ bị liên lụy.
Bất kể là loại kết quả nào cũng khiến bà lo sợ bất an.
Lúc này ngoài xe ánh đỏ đầy trời (), đỏ đến mức chói mắt, song chẳng có bất kì người nào có tâm tình thưởng thức. Mãi đến khi tất cả mọi người đuổi đến nơi phát hiện thi thể, bọn họ cơ hồ là bị ép ngẩng đầu nhìn nắng chiều để rửa mắt.
() Xú yêu bà ngủ một giấc từ sáng tới chiều nên bây giờ trời đang ráng chiều ấy
Hiển nhiên thi thể của Lương Đại Phú và Vu Tiểu Hổ đã bị thú hoang ‘thưởng thức’. Y phục trên người rách nát, da thịt trên mặt đã bị cắn xé không còn dư lại bao nhiêu. Bụng bị moi ra, ruột phòi hết cả ra ngoài. Tên tiều phu dẫn đường kia nôn ra ngay tại chỗ, Quan Thải Y cũng vội vàng dời mắt sang hướng khác.
Chỉ có Hùng Kim Bình “A!” một tiếng quỳ bên cạnh Lương Đại Phú khóc hô: “Đại Phú! Đại Phú con của ta a! Rốt cuộc là ai ác như vậy muốn mạng của con a Đại Phú. Đại Phú con tỉnh lại đi a…”
Tuy rằng quần áo của Lương Đại Phú và Vu Tiểu Hổ bị thú hoang cắn bên này xé bên kia, nhưng vẫn có thể nhận ra dáng vẻ ban đầu như thế nào. Hơn nữa xe ngựa vẫn còn, rất dễ nhận ra. Hùng Kim Bình nhất thời gào khóc vang trời.
“Không tìm thấy tiền trên người và trong túi bọn họ, trong xe cũng không có. Ngựa cũng không thấy đâu.” Cao bộ đầu nói, “Quá nửa là gặp cướp.” Hơn nữa còn là kẻ rất lợi hại. Dù sao cũng là hai đại nam nhân, Vu Tiểu Hổ còn thật sự có chút tài mọn, người không có bản lãnh không thể giết chết cả hai người họ.
“Đều là do ngươi, đồ tai tinh!” Hùng Kim Bình đột nhiên chỉ vào Quan Thải Y tức giận mắng, mắng xong quay đầu nói: “Cao bộ đầu, ngài nhất định phải bắt lấy tên tặc nhân kia a, đáng thương Đại Phú nhà ta, Đại Phú của ta…”
Hùng Kim Bình còn chưa kịp nói hết hai mắt đã tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh. Cao bộ đầu cho người mang thi thể về, nghĩ thầm tình huống thế này quá nửa là không bắt được tặc nhân. Có thể đi đâu bắt chứ? Ngày thường Lương Đại Phú và Vu Tiểu Hổ đắc tội rất nhiều người, làm sao biết là ai làm.
Tất cả mọi người đều không nghĩ đến Lương Hiểu Tài, bởi vì bọn họ đều cảm thấy với chút năng lực của Lương Hiểu Tài căn bản không lấy mạng hai người này được. Nếu là hắn làm thật, trừ phi mặt trời mọc đằng tây.
Ngược lại Hùng Kim Bình luôn muốn nói Lương Đại Phú là vì đi ra ngoài đưa Lương Tiểu Tài mới mất mạng, chỉ là bà ta ngất đi hồi lâu sau vẫn không thể tỉnh. Mà dù có tỉnh bà ta nào dám bảo người của nha môn bắt Lương Tiểu Tài, dù sao ai cũng cho là Lương Đại Phú đi ra ngoài tiễn muội muội. Người trong nha môn không ngu như dân chúng, nếu bảo bọn họ bắt Lương Tiểu Tài rất dễ bị lộ chuyện.
Vì vậy cuối cùng người gọi Lương Hiểu Tài quay về Lương gia liền trở thành Lưu lão đầu. Lão Lưu đưa tin cho nhà mẹ đẻ của Hùng Kim Bình trước. Nhà mẹ đẻ Hùng Kim Bình có người đại ca Hùng Tứ Hải, ngày mai lập tức dẫn nhi tử Hùng Quảng Sơn và cháu gái Lương Nhiễu Âm đến Lương gia. Lương Nhiễu Âm vừa về đến nhà liền bảo Lưu lão đầu gọi Lương Hiểu Tài về.
Ca ca chết rồi, “muội muội” đương nhiên phải về nhà mẹ đẻ nhìn chút, này không có gì đáng trách. Thế nhưng Lương Nhiễu Âm không nghĩ tới lúc Lương Hiểu Tài về nhà lại mặc nữ trang. Ả theo bản năng liếc nhìn biểu ca, phát hiện thời điểm biểu ca nhìn thấy Lương Hiểu Tài thế mà lại thất thần!
“Ngươi có trái tim hay không vậy! Ca đi, mẫu thân ta ngã bệnh, ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy cho ai xem?” Lương Nhiễu Âm trừng Lương Hiểu Tài nói, “Còn không mau cút ra ngoài đổi bộ khác!”
“Vâng.” Lương Hiểu Tài yếu ớt đáp một tiếng, không thèm nhìn Hùng Quảng Sơn, trực tiếp đi vào phòng chứa củi mặc đồ tang Lương gia mới mua.
Hiện tại hắn đã hiểu rõ tại sao Lương gia dám để cho hắn thay thế Lương Nhiễu Âm. Hai người bọn họ lớn lên thật giống nhau nha. Rõ ràng không cùng một mẹ, lại đều có dung mạo giống phụ thân. Chỉ có điều khí chất của Lương Nhiễu Âm giống mẹ, có diễn thế nào cũng thấy có chút hung ác, mà khí chất của Lương Tiểu Tài cũng giống mẹ, nhưng có làm thế nào cũng chỉ thấy nhu nhu nhược nhược.
Lúc hắn trở về chính là mặc quần áo màu đỏ, nhìn qua sáng sủa rực rỡ, lần này đổi thành đồ tang, còn thả mái tóc vừa đen vừa mềm mượt kia xuống, không biết sao lại mang theo cảm giác vừa nhìn đã thấy đau lòng. Hắn còn đặc biệt cúi thấp đầu, lộ ra bộ dáng đáng thương, Lương Nhiễu Âm hận không thể nhào tới bóp chết hắn.
Hiện tại ả cực kỳ hối hận lúc trước sao không bảo ca ca giết quách Lương Tiểu Tài đi cho rồi, nếu không cũng không đến nỗi thành như bây giờ, làm cho ả không trên không dưới. Hơn nữa ánh mắt biểu ca nhìn Lương Hiểu Tài thật sự là làm cho ả tức giận!
“Ngươi còn sững sờ ở đây làm gì? Còn không mau đến tiền viện hỗ trợ?!”
Lương Nhiễu Âm nói xong mạnh mẽ trừng Lương Hiểu Tài một cái, thấy hắn đã đi ra ngoài, mới hòa hoãn ngữ khí nói rằng: “Biểu ca, ca xem hắn chính là như vậy. Từ nhỏ đã không có ánh mắt, cùng một đức hạnh như nương hắn, không biết xấu hổ.”
“Thật ra ta cảm thấy tính tình Tiểu Tài rất tốt. Ngược lại là muội, Đại Phú mới vừa đi cô mẫu liền ngã bệnh, muội nên tích chút khẩu đức đi.”
Hùng Quảng Sơn từ nhỏ đã đọc sách, nhưng không phải là người ngốc. Biểu muội chạy tới nhà hắn nói trao tâm cho hắn, lại bởi vì không chịu nổi Hoắc lão thái thái một mình cơ khổ không nơi nương tựa cho nên mới để Lương Tiểu Tài gả thay. Không nghĩ cũng biết đây chỉ là bề ngoài, sự thật chính là nghĩ nhỡ có ngày Hoắc Nghiêm Đông lập công trở về muội ấy sẽ có thêm một sự lựa chọn, có khi còn được làm phu nhân nhà quan, bộ tưởng ai cũng là người ngu sao?
Dĩ nhiên, nếu như biểu ca hắn đây động tâm trước khi Hoắc Nghiêm Đông quay trở về, vậy thì thành thân với hắn cũng được. Bàn tính đánh thật vang, cùng một đức hạnh như nương còn không biết là ai đây. Nếu không phải nể mặt mũi của phụ thân Hùng Quảng Sơn căn bản không muốn phản ứng vị biểu muội Lương Nhiễu Âm này.
Trước đây Lương Tiểu Tài từng gặp Hùng Quảng Sơn, cũng biết Hùng Quảng Sơn thật sự là nhân tài, tâm nhãn cũng không tệ. Thế nên lúc này Lương Hiểu Tài mới biểu hiện ra một mặt nhỏ yếu như vậy, bởi vì không chừng lúc mấu chốt người này còn có thể giúp hắn.
Lương Đại Phú chết rồi, Hùng Kim Bình nằm liệt trên giường, chủ ngoại liền do vị đại ca nhà mẹ đẻ Hùng Tứ Hải đến giúp đỡ xử lý, Quan Thải Y cũng đỡ đần chút này chút nọ. Lương Hiểu Tài đi tìm bà, trực tiếp mang bà tới một chỗ không có ai.
“Nương, nương có muốn rời khỏi Lương gia không?” Lương Hiểu Tài hỏi Quan Thải Y.
“Rời khỏi Lương gia?” Trên mặt Quan Thải Y tràn đầy nghi hoặc, hỏi, “Đi đâu?”
“Đi đâu thì nói sau, chỉ là không ở Lương gia nữa. Nương không có bị bán đến Lương gia, chỉ cần nương nguyện ý hòa ly chúng ta sẽ lập tức rời khỏi Lương gia.”
Lương Hiểu Tài không phải người vĩ đại muốn cứu vớt hết người cùng khổ. Chỉ là làm người ai cũng đều cần có bạn bè thân thích, mà ở đây có thể thật lòng thật dạ giúp đỡ hắn, người thứ nhất nhất định là Quan Thải Y. Cho nên nếu như Quan Thải Y nguyện ý rời khỏi Lương gia hắn có thể giúp việc này.
“Nhưng không ở Lương gia thì chúng ta có thể đi đâu a? Hơn nữa nương không có bản lãnh gì, sau khi ra ngoài làm sao có thể sống nổi?”
Nếu bà có thể nuôi sống nhi tử đã sớm không thèm ở Lương gia rồi. Nhưng bà dựa vào cái gì để nuôi con đây? Tương lai lấy cái gì thú tức phụ nhi cho nó? Tuy rằng con trai đã lớn, nhưng ngay cả gian nhà tranh che gió che mưa bà cũng không có a.
“Đi đâu cũng đều tốt hơn ở đây. Đại thiếu gia chết rồi, về sau phu nhân có thể để cho chúng ta sống yên thân sao? Hơn nữa nương có biết hay không, tiểu thư vẫn luôn muốn giết con?”
“Thật, thật chứ?!”
“Chính tai con nghe thấy còn có thể giả sao? Trước kia sợ nương lo lắng nên không nói. Nương yên tâm, chỉ cần ngài đồng ý, sau này chúng ta sẽ có biện pháp tự sống cuộc sống của mình.”
Khi Quan Thải Y theo Lương lão gia thì bà là một lương dân, cho nên tuy là thiếp thì theo lí cũng là quý thiếp, chứ không phải tiện thiếp. Bà nuốt giận vào bụng chịu đựng Hùng Kim Bình nhiều năm như vậy chỉ bởi vì cảm thấy hổ thẹn với Hùng Kim Bình, hơn nữa chưa thành hôn đã mang thai, ở thời đại này chính là việc không nhấc đầu lên nổi. Vốn bà đã cùng Lương lão gia bái thiên địa, nghĩ rằng hai người thành vợ chồng là đủ, nhưng không nghĩ đến hóa ra người ta đã sớm có thê tử.
“Để nương suy nghĩ một chút.” Quan Thải Y nói. Lương Hiểu Tài cũng không ép bà, để bà tùy ý suy nghĩ.
Ở cổ đại làm tang sự phải chú ý rất nhiều, không chỉ muốn lưu giữ thi thể bảy ngày còn phải kiêng kị tám thứ, gọi là “Thất xuất bát thất xuất” (). Cho nên tang sự làm không tốt có khi phải lưu thi thể lại đến mười ngày nửa tháng. May mà Lương gia không có người trong tộc họ gì. Năm đó Lương lão gia chạy nạn đến trấn Đông Bạch được Hoắc lão gia hỗ trợ, cho nên Lương gia không thân không thích, người tới phần lớn đều là người nhà mẹ đẻ Hùng Kim Bình, cộng thêm người có quan hệ làm ăn buôn bán, thế nên đám tang không quá ầm ĩ.
() Cái tục lệ này editor không biết nên để nguyên tên hán việt nhé!
Lương Đại Phú chết rồi, sau khi nhập liệm quan tài được đặt ở phòng khách, cửa phòng được mở rộng ra. Hắn chết rất khủng khiếp thế nên không ai dám thu thập (). Theo lí Hùng Kim Bình ngã xuống, có thế nào thì Lương Nhiễu Âm cũng nên túc trực bên linh cữu, chỉ là ả nhìn thấy di thể của ca ca xong cảm thấy sợ hãi, lại còn vô cùng buồn nôn nên kiếm cớ cách ra xa xa. Hùng Tứ Hải hết cách rồi, đành để Lương Hiểu Tài túc trực bên linh cữu.
() Người đã khuất thường được người nhà hoặc người hầu, người trang điểm (đối với nhà nào có tiền thuê) tẩy rửa sạch sẽ, thay quần áo, chỉnh trang lại, có khi còn thuê cả người trang điểm lại khuôn mặt cho đẹp. Editor coi phim hay thấy vậy á!
Kiếp trước Lương Hiểu Tài từng tham gia thực chiến, thi thể máu thịt bầy hầy cũng thấy nhiều rồi, đã sớm mất hết cảm giác, ngồi trông coi linh đường cũng chẳng sao. Người ta nghĩ hắn túc trực bên linh cữu, nhưng thật ra là đang tránh bị quấy rầy.
Hắn ngoan ngoãn quỳ trong linh đường, trong lòng thầm nghĩ: Cũng may trời lạnh a, bằng không hắn canh thi thể lâu như vậy chẳng phải sẽ bị thúi chết sao?
Hùng Quảng Sơn nhìn thấy nghĩ là: Mặc dù xuất thân không tốt, ngược lại rất hiểu chuyện. Đáng tiếc là nam nhi.
Lương Nhiễu Âm phát hiện biểu ca đang nhìn Lương Hiểu Tài, tức giận đến run rẩy, tiến lên nói rằng: “Biểu ca, đại phu tới rồi, huynh theo muội đến thăm mẫu thân đi?”
Hùng Quảng Sơn gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn bóng lưng Lương Hiểu Tài lần nữa mới đi, lúc rời đi hắn còn nói rằng: “Biểu muội, tuy muội là biểu muội ta nhưng đã gả làm vợ người, tốt nhất vẫn nên bảo trì một khoảng cách nhỏ với ta, miễn cho người đời đàm tiếu.”
Lương Nhiễu Âm tức a. Biểu ca biết rõ là Lương Tiểu Tài gả thay nhưng vẫn nói như thế với ả là có ý gì!
Lương Hiểu Tài vừa nghe câu được câu không vừa đốt tiền giấy. Hắn đang thấy chán đây, ai ngờ nghe được lời Hùng Quảng Sơn nói mà vai run lên đến mấy lần, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hắn nghĩ thầm: Lương Nhiễu Âm, ngươi thật đáng đời!