Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
Trong một góc vườn rau mới khai khẩn, ba tên hán tử mặc giáp trụ, một tên mặc áo vải ngồi xổm mỗi người một phương. Bốn người như ăn trộm, nói một câu còn thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát một chút, nhìn xem bốn phía có người thứ năm đi ngang qua hay không. Không cần phải nói, đây tự nhiên là bốn người Diệp Đại Bằng, Triệu Tam Canh, cùng với Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ.
Triệu Tam Canh thực đang lo lắng mấy tên này không thận trọng nói ra cái gì đó đòi mạng nên thẳng thắn mượn cớ có việc, lôi mấy người này ra khỏi lều của Hoắc Nghiêm Đông, sau đó hắn tìm một chỗ an toàn lời ít ý nhiều đem tình huống giữa Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài kể một lần.
“Nói chung chính là như vậy. Vị đại tẩu chúng ta gặp lúc trước kỳ thực chính là Tiểu Lương huynh đệ, hiện tại người ở cùng đại ca cũng là Tiểu Lương huynh đệ, chưa bao giờ có người thứ ba.” Triệu Tam Canh nói, “Đại tẩu trước kia các ngươi thấy cũng là Tiểu Lương huynh đệ cải trang thành.”
“Hèn chi ta thấy giống quá trời quá đất!” Ngưu Đại Vũ vỗ đùi cái bốp.
“Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là đại ca và đại tẩu đều là nam a!” Lưu Tiểu Lục nói, “Đây không phải thật kỳ quái sao?”
“Đúng là kỳ quái, nhưng đã như vậy rồi các ngươi cứ xem như không khác gì hồi trước đi.” Triệu Tam Canh nói, “Chẳng lẽ chúng ta chỉ bởi vì chuyện này mà cắt đứt tình huynh đệ với đại ca sao? Diệp Đại Bằng ngươi, còn có ngươi nữa Tiểu Lục, Đại Vũ, bao quát cả ta ở bên trong. Mấy người chúng ta ở trên chiến trường có ai mà chưa từng được đại ca cứu một mạng hả? Nếu bởi vì chút chuyện này mà các ngươi trở mặt làm như không quen biết, vậy Triệu Tam Canh ta là người đầu tiên đánh chết các ngươi!”
“Phi phi phi!” Lưu Tiểu Lục nói, “Ai nói trở mặt? Có cái gì hay mà trở mặt? Chỉ là trong chốc lát không thông thuận thôi a. Tam Canh ngươi chưa từng thấy, nhưng ta và Đại Vũ từng thấy vị đại tẩu kia. Ôi giời ơi, đẹp cực kỳ a, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ chậm rãi, một chút khí khái nam nhi đều không có!” Thế nên dù giống thế nào bọn họ đều không thể nghĩ đến thân nam nhân a! Sao tự dưng lại biến thành một nam nhân rồi?!
“Đừng nói là họ lừa gạt chúng ta nha?” Ngưu Đại Vũ gãi gãi đầu, “Nhưng cũng đâu cần thiết thế.”
“Hẳn là thật. Đại ca còn nói đại nương và Quan di cũng biết.” Triệu Tam Canh nói, “Lúc trước ta còn có chút không nghĩ ra, người này vị trí giáo đầu ngon lành không làm lại chạy đi bày cái sạp hàng, bây giờ nghĩ lại chắc là vì muốn ở gần nhà để chăm sóc đại nương và Quan di.”
“Đúng đúng đúng! Tiểu Lương huynh đệ đối xử với đại nương và Quan di tốt không thể chê. Nhớ lúc đầu ta và Tiểu Lục cùng bọn họ đi đến Hổ Đầu Quan, trên đường đi hắn chăm sóc hai vị trưởng bối cẩn thận vô cùng.” Ngưu Đại Vũ nói, “Bất quá ta nghe nói hiện tại hắn bày hàng cũng kiếm lời không ít đó.”
“Ngược lại chính là chuyện như vậy.” Triệu Tam Canh lần thứ hai nêu tổng kết, “Đại ca có thể thẳng thắn với chúng ta chuyện lớn như vậy đó là coi chúng ta như người nhà. Ta không quan tâm các ngươi nghĩ như thế nào, ta chỉ nói hai điều: Thứ nhất, trước đây ra sao về sau cứ như thế. Thứ hai, lúc thường nói chuyện chú ý một chút, đừng để cho nhiều người hơn nữa biết được.”
“Nhưng nam nhân cùng nam nhân… Bọn họ làm sao…” Lưu Tiểu Lục vẫn cảm thấy thập phần biệt nữu. Ngẫm lại liền cảm thấy, ôi, không biết kỳ quái ở chỗ nào.
“Nghĩ nhiều như thế làm gì?” Triệu Tam Canh nói, “Chúng ta cứ xem Tiểu Lương huynh đệ là Tiểu Lương huynh đệ, còn chuyện ngầm giữa hai người bọn họ đó là chuyện của bọn họ. Không hỏi, không nhắc không phải là được rồi sao?” Triệu Tam Canh nhìn về phía Diệp Đại Bằng từ sau khi ngồi xổm xuống liền không hé răng: “Này Đại Bằng, ngươi nghĩ cái gì đấy? Sao nãy giờ không nói gì?”
Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ cũng nhìn về phía Diệp Đại Bằng, lại thấy Diệp Đại Bằng bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, thật giống như đã xảy ra chuyện đại sự.
Triệu Tam Canh hỏi: “Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”
Diệp Đại Bằng cười mà so với khóc còn khó coi hơn: “Trước kia ta không biết Tiểu Lương huynh đệ chính là đại tẩu, ta còn đưa bột ớt cho người ta đi thu thập Tiểu Lương huynh đệ.”
Việc này Triệu Tam Canh có ghe nói qua, hỏi: “Không phải không thu thập được sao? Ngươi làm gì mà khẩn trương thành như vậy?”
Diệp Đại Bằng nói: “Là thành công. Nhưng mà, nhưng mà hôm đó Tiểu Lương huynh đệ cùng đại ca đi qua nhà ta ta đã nói việc này ra a! Lúc đó ta không biết hắn là Tiểu Lương huynh đệ, ta còn tưởng là đại tẩu.”
Ngưu Đại Vũ nói: “Kia cũng không có gì đi? Ngươi xem Tiểu Lương huynh đệ có đồ ăn ngon đều nhớ tới ngươi mà, không phải đối xử với ngươi cũng rất tốt sao?”
Diệp Đại Bằng nói: “Là rất tốt, nhưng hiện tại chuyện ta sầu không chỉ riêng việc này. Ta… Lúc trước ta có nói với Tiểu Lương huynh đệ, bảo hắn làm mì lạnh và nghêu cho ta thì ta sẽ giới thiệu cô nương xinh đẹp cho hắn.”
Lưu Tiểu Lục nói: “Vậy ngươi cũng không có ý gì xấu, sợ cái gì? Tiểu Lương huynh đệ chắc chắn sẽ không bởi vì chuyện này mà trừng trị ngươi.”
Diệp Đại Bằng sắp khóc: “Nhưng thời điểm ta nói sẽ giới thiệu cô nương xinh đẹp cho Tiểu Lương huynh đệ đại ca đang ngồi ngay bên cạnh.”
Lưu Tiểu Lục: “Cái gì?!”
Cả ba nhanh chóng dịch dịch về sau, ba người một mặt đồng tình nhìn Diệp Đại Bằng. Diệp Đại Bằng chợt cảm thấy trong lòng lạnh thật lạnh! Hắn còn đang ngẫm đây, đang yên đang lành sao lại bắt hắn ra vườn rau làm việc, hết nửa ngày hóa ra là có nguyên nhân! Đáng thương hắn gần đây mỗi ngày đều đầu đội trời chân đạp đất bắt sâu bọ làm cỏ, sắp phơi thành cục than luôn này. Không được, phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này! Hắn là quân y nha, làm sao có thể bò trên đất mỗi ngày bắt sâu bọ.
“Mấy huynh đừng lo lắng nữa! Mau mau giúp ta nghĩ biện pháp a, ta phải làm sao bây giờ?” Diệp Đại Bằng suy nghĩ hồi lâu đều không có chủ ý gì tốt, bèn đưa ánh mắt cầu viện nhìn về phía mấy vị bằng hữu vì có chung một bí mật mà kéo gần khoảng cách.
“Này còn có thể có biện pháp gì?” Lưu Tiểu Lục nói, “Đại ca tức giận là bởi vì ngươi đòi giới thiệu cô nương xinh đẹp cho Tiểu Lương huynh đệ, ý đại ca đó là không muốn cho Tiểu Lương huynh đệ gặp gỡ cô nương. Sau này thời điểm thấy đại ca đơn độc một mình liền dùng sức khen hai người họ thật xứng đôi! Đại ca nghe xong nhất định hài lòng, y hài lòng không chừng sẽ không tiếp tục bắt ngươi cuốc đất trồng rau. Còn nữa, Tiểu Lương huynh đệ nghe thấy khẳng định cũng cao hứng a, vậy không phải chúng ta sẽ có lộc ăn nữa à.”
“Thật có đạo lý.” Diệp Đại Bằng nói, “Vậy về sau ta liền làm như thế!”
Mấy người dồn dập gật đầu, rồi lập tức rời khỏi góc vườn rau. Triệu Tam Canh đi kiểm tra quan ải, Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ cũng có chuyện cần phải làm. Còn Diệp Đại Bằng, hắn cảm thấy hiện tại đối với hắn chuyện quan trọng nhất chính là vuốt lông thuận khí cho đại ca, nếu không phỏng chừng không được giải thoát khỏi thân phận công nhân bắt sâu vườn rau.
Diệp Đại Bằng đi thẳng đến doanh trướng của Hoắc Nghiêm Đông, vậy mà bị thủ vệ báo cho là Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài đều không có trong doanh trướng. Diệp Đại Bằng hỏi mới biết hai người này đã đi đến thao trường.
Thời gian này bên ngoài trời rất nắng, trên giáo trường vẫn có người đang thao luyện. Lương Hiểu Tài cùng Hoắc Nghiêm Đông đi đến đây không phải vì chỉ đạo ai mà là vì làm chút “Thiết bị tập thể hình”. Trên giáo trường có dụng cụ dùng để huấn luyện, ví dụ như thùng đựng nước dùng để rèn luyện lực cánh tay. Còn có khúc gỗ to cột dây thừng, binh sĩ sẽ kéo vật này chạy, rèn luyện vai cùng sức mạnh phần eo vân vân.
Bất quá những thứ này trong mắt Lương Hiểu Tài lại có chút không quá khoa học, luyện không tốt còn dễ gây tổn thương thân thể. Hắn cầm giấy bút, Hoắc Nghiêm Đông mài mực. Hắn vừa vẽ vời ước lượng trên giấy vừa nói: “Nơi này có thể dọn trống để dựng thang mây. Còn có nơi này, hoàn toàn có thể dựng một cái mai hoa thung. Mai hoa thung bình thường không có ý nghĩa gì, chúng ta có thể lắp một cái giá phía trên mai hoa thung, trên giá treo bao cát. Còn có nơi này, có thể làm cầu độc mộc, nơi này dựng một bức tường gỗ thấp…”
Hoắc Nghiêm Đông nhìn kỹ đồ vật Lương Hiểu Tài vẽ.
Lúc Tiền Quang Tổ tại nhiệm căn bản không quản thao luyện gì, hắn chỉ để ý có thể tham nhiều tiền hơn hay không thôi, thế nhưng hiện tại không giống. Hoắc Nghiêm Đông có lòng muốn khiến Thiết Tí quân thoát thai hoán cốt, mọi mặt đều tiến bộ hơn trước. Ban đầu y định phỏng theo bên Hổ Đầu quân để xây thao trường cho bên đây, thế nhưng hiện tại Lương Hiểu Tài cho y ý tưởng mới. (Hình minh họa dụng cụ huấn luyện nằm ở cuối chương)
Lương Hiểu Tài đang hoạch định đến chỗ có thể huấn luyện binh sĩ nằm rạp bò qua cọc lưới, lúc này nghe thấy tiếng Diệp Đại Bằng từ phía sau lưng truyền đến.
“Đại thống lĩnh! Tiểu Lương huynh đệ!” Diệp Đại Bằng vừa hô vừa chạy tới, nhìn thấy trên tay bọn họ cầm bút mực, cười hỏi: “Các ngươi đây là muốn làm gì a?”
“Làm chút dụng cụ để thao luyện.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Có việc?”
“Ặc, cũng không có gì.” Diệp Đại Bằng nhìn trái nhìn phải, xác định phụ cận không người mới nhỏ giọng nói: “Ta chỉ muốn nói hai vị thật sự là quá xứng đôi. Quả thực chính là trời sinh một cặp đất tạo một đôi, ai cũng đều không xứng bằng. Thật sự, quá xứng đôi!”
Lương Hiểu Tài: “…”
Hoắc Nghiêm Đông nhíu mày: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Diệp Đại Bằng nghĩ bụng đây còn phải nói?! Đương nhiên là hi vọng ngươi đừng bắt ta ra vườn rau làm việc nữa a! Bất quá nói như vậy dụng ý nịnh hót quá rõ ràng, vì thế hắn nhịn xuống, cười nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy như vậy cho nên lại đây nói một chút. Vậy Đại thống lĩnh, Tiểu Lương huynh đệ, các ngươi cứ bận việc, ta đây đi trước.” Nói xong ba chân bốn cẳng chạy mất.
Lương Hiểu Tài dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi Hoắc Nghiêm Đông: “Ngươi cảm thấy rốt cuộc hắn muốn nói cái gì?”
Hoắc Nghiêm Đông đáp: “Còn có thể là muốn nói cái gì? Đại khái là không muốn đi vườn rau làm việc, hoặc là nghĩ tới ngày đó nói muốn giới thiệu cho ngươi cô nương xinh đẹp, trong lòng hoảng loạn nên nhanh chóng lại đây cứu vớt một chút.”
Lương Hiểu Tài cười hỏi: “Vậy ngươi còn định cho hắn đi vườn rau nữa không?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đi, tại sao không đi?”
Phản ứng này ngược lại khiến Lương Hiểu Tài có chút ngoài ý muốn. Hắn còn tưởng rằng Diệp Đại Bằng nịnh nọt vuốt mông ngựa như thế Hoắc Nghiêm Đông sẽ mở ra một con đường, không nghĩ đến y phúc hắc như vậy.
Diệp Đại Bằng cũng cảm thấy Hoắc Nghiêm Đông hắc. Hắn đã khen rõ ràng như vậy rồi mà còn không chịu nương tay một chút. Nhưng ngẫm lại một chút, nếu đổi thành người khác nói trước mặt hắn, bảo sẽ giới thiệu cho người hắn thích một cô nương xinh đẹp, không đúng, là hán tử tuấn tú hắn cũng sẽ tức giận! Cho nên nghĩ như thế lại cảm thấy hắn nịnh nọt chưa đủ!
Vì vậy mấy ngày kế tiếp Diệp Đại Bằng vừa thấy Lương Hiểu Tài cùng Hoắc Nghiêm Đông đơn độc sánh vai là nhào lên khen lấy khen để. Khen hai người xứng đôi, khen Lương Hiểu Tài thật tinh mắt!
Dù Lương Hiểu Tài da mặt dày mo cũng bị thổi phồng đến trong lòng bất an. Nhưng mỗi khi hắn có lòng muốn nói giúp cho Diệp Đại Bằng hai câu thì Hoắc Nghiêm Đông lại dùng ánh mắt ngăn trở.
Diệp Đại Bằng sầu a, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải là mình dùng sai phương pháp rồi hay không. Vì vậy một buổi tối mây đen gió lớn nào đó, hắn lấy lý do đưa thuốc phòng muỗi đuổi trùng cho Hoắc Nghiêm Đông, vẻ mặt đưa đám hỏi lão đại: “Đại ca, đến lúc nào ta mới không cần cuốc đất trồng rau nữa? Ngươi xem ta đi, ngày nào cũng bận không ít chuyện mà còn phải phối thuốc, ai có ốm vặt bị thương còn phải chạy qua nhìn. Mỗi ngày ta đều phải đi vườn rau, bận không thấy mặt trời a.”
Hoắc Nghiêm Đông đầu cũng không nhấc, nói: “Lần tới mang cho ta mấy bình thuốc trị thương lại đây.”
Diệp Đại Bằng sững sờ: “Đại ca bị thương? Không phải lúc trước ta đưa cho ngươi thật nhiều bình sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Dạng bột phấn không tiện.”
Diệp Đại Bằng nghi ngờ nói: “Sao có thể? Thời điểm cuối thu đến đầu xuân dùng dạng cao là để thuốc dễ bám vào vết thương, nhưng những lúc khác đều phải dùng dạng bột phấn hết mà?”
Hoắc Nghiêm Đông: “Ngươi dùng hay ta dùng?”
Diệp Đại Bằng: “…”
Diệp Đại Bằng nghi ngờ nhìn Hoắc Nghiêm Đông một chốc, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ta hiểu rồi! Ta đi phối thuốc ngay lập tức!”
Mành lều “Vèo” một cái bị hất bay, một bóng người như mũi tên vun vút lao ra ngoài. Khoảng chừng nửa canh giờ sau cái bóng này lại thở hồng hộc chạy tới, đem một đống bình bình lọ lọ móc ra đặt lên cái bàn trước mặt Hoắc Nghiêm Đông, tổng cộng có chừng mười bình: “Đại ca, đều ở đây. Ta còn bỏ thêm vài loại hương liệu, bảo quản được lâu lại dễ sử dụng!”
Hoắc Nghiêm Đông: “Không tệ. Ngày mai nên làm cái gì thì làm cái đó. Bất quá ngươi nhớ kỹ, mấy ngày nay thấy Tiểu Lương tốt nhất đi đường vòng.”
Diệp Đại Bằng đang kinh hỉ, nghe vậy sững sờ: “Vì sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nghiêng người liếc mắt: “Ngươi nói xem?”
TƯỜNG
MAI HOA THUNG
THANG DÂY
CỌC LƯỚI
CẦU ĐỘC MỘC
~ ~ ~ ~ ~ Hết chương ~ ~ ~ ~ ~