Mấy người giữ lấy Đồ Nương, trói chặt nàng lên ghế gỗ, cho dù nàng giãy dụa như thế nào cũng không thoát được mấy sợi dây thừng đó.
Hạ nhân dường như là người đã làm quen chuyện này, cầm bàn tử luân phiên nhau đánh xuống, đau đến mức Đồ Nương nước mắt nước mũi đầm đìa. Cùng với tiếng gậy đánh xuống là tiếng kêu đau của Đồ Nương, mơ hồ còn có tiếng cười thầm của bọn hạ nhân.
Nàng đau đến mức đầu óc mơ hồ, toàn bộ phía sau lưng vô cùng đau đớn, đau đến không còn sức lực mà xin tha.
Thời gian trôi qua, mãi cho đến khi yết hầu Đồ Nương khàn đến mức không nói nên lời, nàng cũng ngất đi thì mới dừng lại. Da thịt bị đánh đến bong tróc, quần áo phía sau đã không che được thân thể huyết nhục mơ hồ, máu chảy tí tách xuống mặt đất.
Lão mama nắm lấy tóc Đồ Nương kéo lên, hất một ly trà lạnh vào mặt nàng: "Mau tỉnh lại! Tự đi về Thất vương phủ của ngươi đi!"
Đồ Nương không thể đứng dậy, cuối cùng chỉ có thể nằm vật ở đó nhờ bọn hạ nhân đỡ dậy. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo: "Hồi Vương gia, người của Thất vương phủ tới."
Đồ Nương đang bị bọn hạ nhân khiêng ra ngoài, y phục rách nát đẫm máu, ống quần vô tình bị người khiêng bên trái giẫm vào... Đồ Nương chợt thấy hai chân lạnh lẽo, sau đó nàng ngất đi.
"Bạch hổ chi nữ!!!"
Không biết là ai thốt lên, mọi người đều nhìn về phía Đồ Nương, nháy mắt biến sắc, sau đó lập tức che kín hai mắt, men theo ven tường chạy ra ngoài. Bọn nha hoàn cũng kéo nhau rời đi, thậm chí Hoa công công cũng che mắt mình, không quên dùng một tay còn lại che chở Tam vương gia di giá ra bên ngoài.
Bọn họ trốn qua tránh lại, không ngờ lại là Bạch hổ chi nữ!
Giọng nói bén nhọn của tên thái giám run rẩy, sắc mặt khó coi: "Bạch hổ chi nữ hiện thân vương phủ, điềm xấu xuất hiện! Nhất định có người cố ý!"
"Bổn vương biết...!" Sắc mặt Tam vương gia vô cùng khó coi, cái trán toát mồ hôi, bàn tay siết chặt đến run rẩy. Hắn nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, lại nhìn sao trời nói: "Ngươi đâu, đóng phủ! Không cho bất luận kẻ nào tiến vào cho bổn vương!"
Hạ nhân lập tức chạy chậm đi đóng toàn bộ cửa phủ lại, cho dù người của Thất vương phủ ở bên ngoài gõ như thế nào cũng không mở lấy nửa phân.
"Hoa công công, ngươi nhập cung một chuyến, mới Hoàng thượng đến đây cho ta!" Tam vương gia cắn răng nói: "Thất thái tử.... Ngươi đúng là độc ác!"
"Vương gia, làm như vậy không thỏa đáng." Hoa công công cong lưng nói: "Bây giờ ba cửa đều có người của Thất vương phủ, nô tài không thể ra ngoài được. Huống chi...."
"Huống chi cái gì?"
"Huống chi đợi Hoàng thượng vào xong, lại đợi các thủ tục trai giới.....tính ra cũng phải năm ngày nữa..."
"Năm ngày nữa?! Người của Thất vương phủ chuẩn bị phá cửa mà vào đến nơi rồi, bổn vương không đợi được lâu như vậy!"
Tam vương gia vung tay, chỉ vào mấy hạ nhân: "Bọc kín cái Bạch hổ chi nữ kia lại cho bổn vương, bổn vương muốn tiến cung cáo trạng!"
Ánh mắt Tam vương gia trở nên sắc lạnh. Dưới sự phân phó của Hoa công công. tường phía nam đã bị vài hạ nhân dùng chùy luân phiên đập, sau đó phá thủng ra một lỗ, một người ra roi thúc ngựa mang theo Đồ Nương đã ngất xỉu nhanh chóng lao đi.
Một đêm này, có vẻ dài hơn bình thường một chút.
Trong mông lung, hình như có tiếng trống vang lên, thùng thùng từng tiếng nặng nề đánh vào tâm trí người ta, phá vỡ sự tĩnh lặng trước cửa cung. Gió nổi lên, mây đen cuốn tới, lại sắp biến thiên.
Đăng Văn Cổ, đại sự quốc gia, đại tham đại ác, kì oan dị thảm mới có thể đánh, Hoàng Thượng tự mình thụ lý, quan viên không được phép can thiệp.
Nhưng đại giới phải trả chính là lưu đày ban ngàn dặm.
Rốt cuộc là ai có oan khuất to lớn đến mức phải gõ vang Đăng Văn Cổ giữa đêm tối như thế?
Cửa thành mở rộng, nghênh người đi vào, đến lúc Đồ Nương tỉnh lại thì trời đã sắp sáng.
Nàng bị người ta thay cho một bộ y phục sạch sẽ, đặt ở một chỗ lạnh băng. Nơi này tuy vô cùng lạnh lẽo nhưng cũng không che lập được vẻ quý khí. Nàng bị người ta ấn trên mặt đất, đầu không dám ngẩng lên.
Một người mặc long bào ngồi ở bên trong chính phòng. Chính là đương kim cữu ngũ chí tôn!
Hắn ngồi đối diện với Đồ Nương đang quỳ rạp trên mặt đất, Tam vương gia, và.... đương kim thái tử vừa mới đuổi tới.
"Lão Tam, chuyện này là sao? Con cũng biết... Đăng Văn Cổ một khi vang lên chính là lưu đày ba ngàn dặm." Thanh âm Hoàng thượng có chút tang thương, ánh mắt lại là sự vững vàng trước thế sự xoay vần và một tia nghiêm khắc khiến người ta phải kính trọng.
"Hồi phụ hoàng, nhi thần chỉ sợ không thể gặp Người lần cuối."
"Tức là...?"
"Nhi thần...." Tam vương gia nói xong, cúi thấp đầu, nức nở nói: "Trong phủ của nhi thần.... Có... Bạch hổ chi nữ xuất hiện."
Hắn dùng ngón tay chỉ về phía Đồ Nương đang quỳ trên mặt đất: "Lẫn vào trong phủ của nhi thần, làm đầu bếp trong phủ, chuyên làm đồ ăn cho nhi thần, đã hầu hạ nhi thần được mấy hôm rồi."
Hoa công công đi theo quỳ trên mặt đất vội vàng dập đầu nói: "Những lời này của Vương gia hoàn toàn là thật, toàn phủ trên dưới đều làm chứng.... Mà Vương gia ngài ấy..... Gần đây thân mình càng thêm suy yếu.... Chỉ sợ là bị Bạch hổ chi nữ này đen đủi."
"Nhi thần sợ Bạch hổ chi nữ này đen đủi cả điện phủ, vì vậy thỉnh phụ hoàng tiến đến hình cung, vì nhi thần làm chủ."
Hoàng Thượng nghe thấy chi nữ quỳ dưới mặt đất kia là Bạch hổ, sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức dời ánh mắt đi, không muốn dừng lại thêm chút nào, chỉ sợ lấy dính vận đen. Nghiêng người lại hỏi Thái tử: "Lão Thất, vậy vì sao con cũng ở đây?"
Mạc Xuyên quỳ xuống, dập đầu nói: "Bạch hổ chi nữ này cùng với nhi thần có chút sâu xa, trong đó có một chút hiểu lầm nhỏ."
"Hiểu lầm? Thất đệ, tam ca bình thường đối xử với ngươi không tệ, hôm qua còn mời ngươi đến phủ tụ tập. Ngươi lại đối xử với tam ca như thế ư?" Tam vương gia giận đến run tay: "Không còn ai tranh giành cái vị trí Thái tử kia với ngươi nữa, thỉnh Thất đệ chớ có đuổi cùng giết tận."
"Tam ca, lời này của huynh có chút khoa trương rồi."
"Được rồi, từng người nói một. Lão tam, con nói trước đi." Hoàng đế xoa xoa khóe mắt, ra chiều lắng nghe.
Tam vương gia đem chuyện từ lúc Đồ Nương nhập phủ nói một mạch từ đầu đến cuối, không ngừng khuếch đại bản tính kiêu ngạo của nàng, Hoa công công cũng ở bên cạnh phối hợp, lấy tay nải của Đồ Nương ra, ở bên trong là ngân lượng, một bộ y phục nha hoàn của Thất vương phủ. Bằng chứng rõ ràng đến mức ngay cả Mạc Xuyên nhìn thấy cũng bị giật mình.
Tam vương gia nói xong lập tức than thở khóc lóc, tay run rẩy, đấm ngực thở phì phò như thể bị đau ốm dày vò mấy hôm.
Hoàng thượng thấy Tam vương gia như vậy thì vô cùng đau lòng.
Tam vương gia này từ nhỏ liền đã không có đế vương chi khí mà giống mẫu phi Tiêu phi của hắn. Nhưng từ sau khi Tiêu phi chết, hoàng đế đối với Tam vương gia liền yêu thương có thừa, nhìn khuôn mặt vô cùng giống mẫu phi này của hắn, đến chút động tác nhỏ bình thường cũng giống nhau thì càng thêm đau hắn, thậm chí bất chấp sự ngăn cản của các quan viên mà phong hắn làm Thái tử.
Nhưng lão Tam này lại quá không biết cố gắng, bị truyền ra là đoạn tụ chi phích, còn ồn ào đến là lớn, đến mức Hoàng thượng cũng không thể giúp hắn được, chỉ có thế truất ngôi Thái tử của hắn, phong làm Vương gia.
"Truyền thái y." Hoàng đế ra lệnh, truyền Thái y đến tự tay chẩn bệnh cho Tam vương gia.
Nửa chung trà sau, thái y quỳ trên mặt đất, cung kính nói: "Hồi Hoàng thương, Tam vương gia mạch tượng hỗn loạn, thận hư thể nhược, thân mình yếu ớt, đã được vài ngày rồi."
Ngay cả thái y cũng nói như thế, mọi người không thể không tin, đều nhìn về phía Thái tử.
"Lão Thất, con hà cớ gì....." Hoàng thượng rũ mắt xuống nhìn về phía Mạc Xuyên, thất vọng tột cùng.
Mạc Xuyên cắn chặt răng, siết tay quỳ trên mặt đất, dập đầu mấy cái trước mặt Hoàng thượng, tiếng va chạm còn nặng nề hơn cả tiếng Đăng Văn Cổ kia, đến khi ngẩng đầu lên giữa trán đã đổ máu, máu dọc theo trán hắn chậm rãi chảy xuống.
"Nhi thần không dám làm thế, thỉnh Hoàng thượng minh giám." Từng câu từng chữ của hắn cứng rắn phát ra, lồng ngực run lên, "Thân là thiên tử, sao có thể bị kẻ hèn Bạch hổ ảnh hưởng chứ. Thần long hộ thể, lập thiên địa, còn phải sợ một Bạch hổ chi mệnh hay sao? Nhi thần có quen biết với Bạch hổ chi nữ này không giả, nhưng cũng vô tâm ám hại Tam ca, mọi chuyện chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhi thần đã đảm nhiệm ngôi vị Thái tử này thì làm người nhất định công chính nghiêm minh, không làm chuyện dối thần giả quỷ! Nhi thần nếu thực sự có lòng muốn mưu hại Tam ca chỉ sợ Tam ca bây giờ đã sớm vùi dưới ba tấc đất rồi!"
Hay cho một câu thần long hộ thể, lập với thiên địa, còn phải sợ một Bạch hổ chi mệnh ư! Lời này thốt ra lại càng có vẻ Mạc Xuyên mang một thân đế vương chi khí! Miệng lưỡi tốt như thế, khiến người ta không phản bác lại được nửa câu!
Ngay cả Hoàng thượng cũng có chút bị Mạc Xuyên thuyết phục, thần sắc đã không còn thất vọng như trước, ngược lại có chút khen ngợi.
Lão Thất này, đúng là có khí thế của trẫm ngày xưa.
"Lão Thất, đem chuyện của con với Bạch hổ chi nữ này nói ra đi."
Tam vương gia nhìn lão Thất khí thế bừng bừng, cả người càng run rẩy dữ dội, sắc mặt cũng trở nên xanh đen, chỉ hận không thể xông lên xé nát khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Mạc Xuyên xuống.
Hắn không kể khoa trương như ở buổi tiệc ngày hôm qua, nhưng thật ra cũng có bảy phần chân thật với những chuyện mà Đồ Nương trải qua. Chỉ là bỏ qua đoạn nàng bị bọn cướp cướp đi, lại bị nhìn thấy thân thể, chỉ kể từ đoạn sau khi giết chết bọn sơn tặc nàng bị ngất ở ven đường.
"Nhi thần lúc ấy đã giết đến đỏ cả mắt rồi, đều do đám sơn tặc này cường đoạt dân nữ quá mức làm càn, sau đó nhi thần cõng nàng vượt qua núi, một mạch đi về phía kinh thành.... Lúc đó ngân lượng cũng không nhiều lắm, thấy nàng suy yếu như vậy liền dùng chút bạc vụn còn lại mua một con ngựa, một chén canh gừng đường đỏ, mấy hôm sau mới về tới kinh thành."
"Nhi thần đưa nàng về phủ chữa thương, sớm chiều làm bạn, ngày ngày ở chung. Chỉ do thân phận khác biệt nên sau khi nàng khỏi bệnh liền rời phủ, mà lúc đó... nhi thần đã được định là Thái tử... cho nên liền để nàng đi."
"Còn có việc này sao? Vậy vì sao Bạch hổ chi nữ kia lại xuất hiện bên trong phủ của lão Tam?" Hoàng thượng nhấp một ngụm trà, kiên nhẫn hỏi.
"Nhi thần.... Không biết." Mạc Xuyên cúi đầu nói không nên lời.
"Là Thất đệ ngươi cố tình làm vậy!" Tam vương gia thê lương hô lên: "Ngươi đoán được phủ tam ca quanh quẹ, đến một cái đầu bếp cũng không có, biết được tam vương phủ của ta thiếu người nên mới phái nàng đến!"
"Lão Tam, trong phủ sao lại không có hạ nhân?" Hoàng đế từ sau khi lão Tam bị phế truất cũng không cẩn thận lo lắng, không ngờ trong phủ đến cái hạ nhân cũng không có, cho nên liền hỏi thăm.
Tam vương gia rũ đầu, tùy ý để Hoa công công ở bên cạnh trả lời thay: "Hồi Hoàng thượng, hạ nhân Tam vương phủ chỉ có hơn người, mà mọi người trong kinh thành đều hướng về Thái tử gia, không có mấy ai nguyện ý tới vương phủ làm việc. Bình thường đến hạ nhân như nô tài cũng phải tự thu thập xiêm y của bản thân. Vương gia ngài ấy... cũng chỉ tốt hơn nô tài một chút."
"Lão Tam, sao con không nói với trẫm?" Hoàng đế có chút đau lòng nói: "Tính tình con quá giống mẫu phi con, đều quật cường, lúc trước khi xuất cung bảo con mang theo hơn mười cái cung nữ thái giám đi cùng thì con không cần, chỉ dẫn theo một mình Hoa công công đi. Con bảo trẫm phải làm sao mới được đây?"
Ý quan tâm của Hoàng đế tràn đầy, những lời Mạc Xuyên vừa nói lập tức bị sự nghèo khó của Tam vương gia che mất, không còn lưu lại nửa phần dấu vết. Nghe Tam vương gia thanh bần như thế khiến người ta không khỏi cảm thấy vô tính nhất chính là nhà đế vương.
"Lão Thất, con tốt nhất nên cho trẫm một lời giải thích rõ ràng, vì sao Bạch hổ chi nữ này lại xuất hiện trong phủ của lão Tam. Mà nữ tử này, nhất định cũng biết được cái gì đó."
Hoàng đế nhìn về phía Đồ Nương hỏi: "Ngươi nói đi, vì sao ngươi lại xuất hiện trong phủ của Tam vương gia?"