“Chàng...... Quên đi, vậy vì sao chàng vô sỉ bỏ ta?” Cầu Mộ Quân coi như miễn cưỡng vừa lòng với lời tự bạch của hắn, lại tiếp tục hỏi vấn đề khác.
“Nàng phải biết rằng nguyên nhân chính là nàng thất thân.”
“Đoàn Chính Trung!”
Hắn lại dám quay một vòng trở về! Bọn họ đã đến nước này, hắn còn có cái gì không thể nói cho nàng chứ!
Đoàn Chính Trung cầm tay nàng nói:“Nếu hai ta có thể sống đến cùng, ta sẽ nói cho nàng.”
Cầu Mộ Quân ngẩn cả người, nhìn hắn hồi lâu, tới tiến sát vào trong lòng hắn nói:“Rất nguy hiểm sao? Chúng ta đều rất nguy hiểm sao?”
Đoàn Chính Trung không lên tiếng.
Nhớ tới đã có nhiều người chết như vậy, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu hỏi:“Tiểu Nhụy chết có liên quan đến chàng sao?”
Đoàn Chính Trung nói:“Có liên quan, nhưng không phải ta giết.”
Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi:“Vậy Cố Dật Lâu?”
Đoàn Chính Trung lắc đầu.
“Cha ta cùng Tư Huyên thì sao?”
Đoàn Chính Trung lại lắc đầu.
Cầu Mộ Quân đột nhiên ôm chặt hắn, nói:“Ta tin tưởng chàng.”
“Chàng biết không? Hắn là giả, không phải Cố công tử thật.” Nàng ở trong lòng hắn lẩm bẩm.
“Biết.” Đoàn Chính Trung đáp.
“Vì sao chàng biết?”
“Bởi vì Cố Dật Lâu đã chết.” Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng nói.
“Chàng làm sao mà biết?” Cầu Mộ Quân cô đơn nói.
“Ai cũng biết. Hơn nữa nàng còn nhớ đến vị hôn phu nhiều năm trước này, chẳng lẽ nàng muốn một chân đạp ba thuyền?” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân nóng nảy, nói:“Chàng bậy bạ! Không được nói như vậy, ta… ta......” Nàng cúi đầu, nằm vào trong lòng hắn nói:“Chàng biết rõ, từ đầu đến bây giờ, ta cũng chỉ có một mình chàng, dù cho chàng là thái giám thật hay giả, dù cho chàng thật sự xấu xa hay không, trong lòng ta vẫn luôn chỉ có chàng.”
Đoàn Chính Trung vuốt ve đầu vai nàng, không nói gì.
Nàng tiếp tục chờ, vẫn không thấy hắn hồi âm.
Rốt cục nhịn không được, nàng hỏi:“Chàng không có gì muốn nói sao?”
“Nói cái gì?”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn nói:“Chàng muốn ta hỏi chàng bao nhiêu lần? Là chuyện lúc chàng viết hưu thư cho ta, ta đã hỏi một lần, chàng trả lời lại một lần đi.
“Nàng nói xem?” Hắn hỏi lại.
Cầu Mộ Quân phẫn nộ rồi, há mồm muốn nói gì, lại nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên đẩy hắn ra nói:“Chàng không nói thì thôi, ta đi, đi tìm Thích Ngọc Lâm.” Nói xong định xuống giường.
Đoàn Chính Trung ấn nàng lại trên giường nói:“Yêu.”
Cầu Mộ Quân hé miệng cười, cúi đầu, mặt đỏ nói:“Chỉ có một chữ sao?”
Đoàn Chính Trung hỏi:“Lúc hắn nói cho nàng là bao nhiêu chữ?”
Cầu Mộ Quân nhẹ nhàng đấm vào ngực hắn một cái, sau đó lại ôm lấy hắn thấp giọng nói:“Ta muốn chàng nói ‘Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão”()
“Đây là hắn nói sao?”
“Thôi nha, chàng đừng quan tâm, chàng chỉ cần nói thôi.”
“Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão.” Hắn thì thầm, tuy rằng không mang cảm xúc gì, nhưng nghe cũng được.
Cầu Mộ Quân thỏa mãn đem áp sát mặt vào ngực hắn, còn nói thêm:“Còn có, ‘Nam có Kiều Mộc, không thể hưu tư. Vấn có du nữ, không thể Cầu Tư.’() ‘Nguyệt ra kiểu hề, giảo nhân liêu hề. Thư yểu củ hề. Phí sức tiễu hề.’ () chàng đều phải nói một lần.”
“‘Nam có Kiều Mộc, không thể hưu tư. Vấn có du nữ, không thể Cầu Tư.’
‘Nguyệt ra kiểu hề, giảo nhân liêu hề. Thư yểu củ hề. Phí sức tiễu hề.’
‘Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu.’ (),
‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy,Trừ khước Vu Sơn bất thị vân’()
‘Kết phát vi phu phụ, n ái lưỡng bất nghi..’ ()”
“Chàng cút, mau cút! Ta ghét chàng, đáng ghét, đồ đáng ghét!” Nghe hai câu trước Cầu Mộ Quân vốn đang rất cao hứng, sau liền trở mặt.
Đoàn Chính Trung ôm lấy nàng nói: “Thích Ngọc Lâm nói vậy nàng rất thích sao?”
“Chàng...... Ta không để ý đến chàng nữa!” Cầu Mộ Quân xoay người đưa lưng về phía hắn. Đoàn Chính Trung ở phía sau nàng nói:“Thời gian không còn sớm, nàng phải đi về đi.”
Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn hắn trong chốc lát, đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo vào.
Đoàn Chính Trung vẫn nằm ở trên giường, nhìn nàng tức giận mặc xong quần áo xuống giường, sau đó “xoẹt xoẹt” dùng sức tháo đồ trang sức trên đầu đặt lên trên bàn, sau đó búi lại mái tóc hỗn độn. Bởi vì chải quá nhanh lại không nhẹ nhàng, mới mấy lược đã giựt đứt vài sợi tóc.
Đoàn Chính Trung ở trên giường nhìn nàng, để nàng chải một nửa sau đó mặc thêm áo, đi xuống giường đến đứng ở phía sau nàng nói:“Lúc nàng tới không búi như vậy, búi tóc này lệch về bên phải một chút. Sau khi rời khỏi đây, phải giống như mọi lần xuống lầu trở về, vĩnh viễn nhớ kỹ, nàng không gặp ta, chỉ có lừa cả chính mình, mới có thể lừa được người khác.”
“Ta đã biết, không cần chàng phải dặn lần nữa! Không phải chàng sợ ta tiết lộ bí mật chàng không phải thái giám sao? Sợ như vậy thì đừng thả ta đi, vừa muốn làm thái giám tổng quản vừa muốn chơi đùa nữ nhân, chàng không biết cá cùng tay gấu không thể cùng làm sao?” Cầu Mộ Quân đột nhiên xoay người nói.
“Nàng cảm thấy vừa rồi là ta đùa nàng sao?” Đoàn Chính Trung nâng cằm của nàng lên làm cho nàng nhìn hắn.
Cầu Mộ Quân gạt tay hắn ra nói:“Cái này không phải chàng biết rõ sao?”
Đoàn Chính Trung đột nhiên ôm lấy thắt lưng của nàng, lại nắm cằm của nàng nói:“Ta không phải Thích Ngọc Lâm, ta không có nhiều thời gian đi tìm nữ nhân, đi dỗ các nàng vui vẻ như vậy. Ở trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ có sinh mạng là quan trọng nhất. Bởi vì nếu không có sinh mạng, thì những chuyện khác không còn giá trị gì hết. Mộ Quân, nếu có một ngày, tất cả mọi chuyện đều kết thúc, ta sống, nàng cũng sống, chúng ta vẫn còn có ở bên nhau, ta sẽ thật vui vẻ đọc thơ cho nàng mấy ngày mấy đêm, nói những lời tâm tình mấy ngày mấy đêm. Nhưng bây giờ, gặp nàng một lần đã là chuyện xa xỉ nhất mà ta có thể làm được.”
Cầu Mộ Quân không biết rốt cuộc hắn có chuyện gì, nhưng Tiểu Nhụy chết, Sở Mộc Thanh chết, Tư Huyên chết đã chứng minh trong thế giới này sinh mạng thật nhỏ bé, những lời của hắn không dễ nghe, nhưng đối với nàng mà nói đó là lời nói động lòng người nhất.
Nàng chạm vào mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, muốn vì hắn chia sẻ một ít áp lực, nhưng nàng biết hắn sẽ không để cho nàng tiến vào dù chỉ một bước nhỏ.
Đoàn Chính Trung hôn lên môi nàng, hôn thật sâu.
Cầu Mộ Quân đẩy ra nói:“Môi sưng lên sẽ bị người ta phát hiện mất.”
Đoàn Chính Trung buông tha môi nàng, hôn về phía cổ nàng.
Nàng lại đẩy ra hắn:“Nơi đó càng không được, sẽ hồng.”
Một tay Đoàn Chính Trung tiến trong vạt áo nàng, cởi quần áo, cách một tầng yếm nặng nề ngậm lấy ngực nàng. Tay kia thì cũng từ phía sau nàng, đưa vào hạ thân mềm mại kia.
"Ưm......”
Thân mình hai người càng dán chặt vào nhau, nàng cảm thấy được dục vọng của hắn. Biết dục vọng của nam nhân lớn hơn nữ nhân rất nhiều, nàng liền đẩy hắn ra.
Đoàn Chính Trung rời khỏi ngực nàng ngẩng đầu, hít sâu một hơi, thay nàng kéo lại quần áo
() Kích cổ - Bội Phong
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Dịch
Lúc tử sinh hay khi cách biệt,
Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.
Cầm tay nàng hẹn mấy lời:
"Sống bên nhau mãi đến hồi già nua".
() Hán Quảng - Khổng Tử
Nam hữu kiều mộc,
Bất khả hưu tức.
Hán hữu du nữ,
Bất khả cầu ti.
Dịch:
Núi nam có cây trụi cao,
Mọi người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi.
Các cô sông Hán dạo chơi,
Đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong.
() Nguyệt xuất nằm trong phần “Phong” của Kinh Thi
Nguyệt xuất hạo hề!
Giao nhân liễu hề!
Thư yểu kiểu hề!
Lao tâm kiểu hề!
(Hứng dã)
Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
Người đâu nhan sắc rạng ngời ánh hoa.
Sầu vương ai gỡ cho ra,
Nỗi lòng khắc khoải bao giờ mới khuây.
() Quan Cưu (Chim Cu Gáy) trong Kinh Thi
Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu.
Dịch:
Quan quan cái con thư cưu,
Con sống con mái cùng nhau bãi ngoài.
Dịu dàng thục nữ như ai,
Sánh cùng quân tử tốt đôi vợ chồng.
() “Ly tư” (Xa nhớ) - Nguyên Chẩn
Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Dịch
Từng qua biển lớn, không gì nước,
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.
() Biệt Thi Kỳ - Tô Vũ
Kết phát vi phu phụ,
n ái lưỡng bất nghi.
Dịch:
Phu thê kết tóc xe tơ
Ái ân thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau