Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

chương 137: là ai?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: mèomỡ

Đoàn Chính Trung đầu cũng không thèm nâng nói:“Cầu tiểu thư có ý gì? Bản tổng quản ta sao có thể xảy ra chuyện?”

“Chính Trung...... Ngươi......”

Cầu Mộ Quân nói không ra lời, Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nói:“Cầu tiểu thư đột nhiên đến tìm bản tổng quản ta như vậy, là có chuyện gì yêu cầu bản tổng quản sao?”

“Ta......” Cầu Mộ Quân thấp giọng nói:“Chúng ta đi vào nhà được không? Ta thật sự......”

Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn nàng nửa ngày, nói:“Cầu tiểu thư có gì muốn nói thì nói thẳng.”

Cầu Mộ Quân nhìn hắn, đột nhiên cúi người kéo quần áo hắn.

“Ngươi làm cái gì đấy!” Đoàn Chính Trung mới mở miệng, thị vệ phía sau hắn đã lấy đao chắn trước người Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân vẫn kéo vạt áo hắn sang hai bên, đưa tay cho vào ngực hắn. Đến tận lúc hạ nhân phía sau kéo nàng ra, nàng vẫn cứ kéo quần áo hắn không buông tay.

Đoàn Chính Trung chỉnh quần áo, không vui nói:“Cầu tiểu thư có chuyện gì, bản tổng quản không có ý định lại lấy ngươi.”

Cầu Mộ Quân kinh ngạc nhìn hắn. Không bị thương, thật sự không bị thương.

Làm sao có thể...... Hắn rõ ràng bị đâm một đao!

Nếu không phải hắn, vậy người kia là ai? Là ai thay nàng chắn một đao?

Là Đoàn Chính Trung, nàng chắc chắn đó là Đoàn Chính Trung, sao lại không phải, làm sao có thể không phải?

Nàng lại nhìn về phía Đoàn Chính Trung, hỏi:“Ngươi hôm qua, có đi qua...... Nhà ta không?”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng trong chốc lát, nói:“Không có. Cầu tiểu thư, ngươi cảm thấy bản tổng quản vì sao muốn đi qua nhà ngươi?”

Bộ dáng của hắn rất kỳ lạ, giống như không có quan hệ gì với nàng, Cầu Mộ Quân nhìn hạ nhân bốn phía, đột nhiên xoay người rời đi.

Nàng vội vã đi tới nhã gian chữ Thiên thứ hai quán trà Thấm Nhã. Cơ quan không mở được, nàng liền đợi.

Cho dù hắn không phải người bị thương hôm qua, hắn nhất định cũng là biết một chút tin tức, nàng muốn hắn thẳng thắn thành khẩn, muốn hắn nói thật. Hai canh giờ sau, cửa mở, người đi vào là Đoàn Chính Trung. Nhìn thấy hắn một mình vào đây, Cầu Mộ Quân lập tức liền nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt hắn khóc òa lên.

“Mộ Quân, sao vậy?” Hắn hỏi.

“Ta nghĩ chàng đã xảy ra chuyện, nghĩ sẽ không còn được gặp lại chàng......”

Đoàn Chính Trung nhẹ giọng nói:“Ta không sao.”

“Buổi tối hôm qua chàng thật sự không đến nhà ta?” Cầu Mộ Quân hỏi lại.

Đoàn Chính Trung đáp:“Không, làm sao vậy?”

“Ta nghe ra giọng nói quen thuộc trong hoàng cung chính là Thích Sóc Ly. Tối hôm qua Thích Sóc Ly đến giết ta, có một người mặc đồ đen đã cứu ta, bị trọng thương. Sau đó có một người mặc đồ đen khác đến cứu hắn đi. Sau đó Thích Sóc Ly đang định giết ta thì đằng sau lại xuất hiện một người mặc đồ đen khác, hắn cũng dùng ngân châm. Thích Sóc Ly thấy hắn, nói một tiếng ‘Là ngươi?’ sau đó không giết ta, chỉ đánh ngất ta. Ta nghĩ người mặc đồ đen kia là chàng, ta nghĩ chàng bị thương.” Cầu Mộ Quân nói xong, lại khóc òa lên.

Đoàn Chính Trung nói:“Yên tâm, ta không sao.”

“Nhưng người bị thương là ai? Còn có những người khác là ai? Người bắn ngân châm có phải chàng không?” Cầu Mộ Quân hỏi.

Đoàn Chính Trung lắc đầu nói:“Ngân châm kia trông như thế nào?”

“Ta...... Không biết. Nhưng mà ngân châm hắn bắn ở trên cây cột phía sau viện, giống với vết thương của cha ta, cũng có bảy cái châm, xếp thành một hàng thẳng tắp.” Cầu Mộ Quân nói.

Đoàn Chính Trung nghĩ nghĩ, hỏi:“Người kia bắn ra ngân châm như thế nào?”

Cầu Mộ Quân không hiểu võ công bị hỏi như vậy, nghĩ một chút, giơ thẳng cánh tay lên mà nói:“Ta thấy hắn hình như là làm thế này.”

“Thất Tinh Thần Châm......” Đoàn Chính Trung lẩm bẩm.

Cầu Mộ Quân hỏi:“Thất Tinh Thần Châm là gì?”

Đoàn Chính Trung nói:“Châm này không giống châm của ta, châm của ta chỉ dùng tay bắn ra, cánh tay sẽ gập vào. Mà hắn là thẳng cánh tay, ngân châm từ cổ tay áo bắn ra. Đây là một loại ám khí trên giang hồ, buộc nó vào trên cánh tay, ấn vào cơ quan, nó sẽ bắn ra ngân châm. Một lần bảy cái, cho nên gọi Thất Tinh Thần Châm.”

Cầu Mộ Quân ngạc nhiên nói:“Vậy nói cách khác...... Người hôm qua ta nhìn thấy, chính là hung thủ giết muội muội ta, làm cha ta bị thương?”

Đoàn Chính Trung gật đầu.

Cầu Mộ Quân ngẩn cả người. Hôm qua, nàng đã thấy hung thủ......

Đoàn Chính Trung nắm bả vai của nàng nói:“Không cần nghĩ nhiều, chân tướng rồi sẽ rõ ràng.”

Cầu Mộ Quân nhìn về phía hắn hỏi:“Nhưng người bị thương là ai? Vì sao hắn cứu ta?”

Đoàn Chính Trung nhíu mày nói:“Nàng nghĩ lại xem có khả năng là ai nhất?”

“Chàng, ta thật sự cảm thấy đó là chàng.” Cầu Mộ Quân nhìn hắn nói.

“Ngoại trừ ta?”

“Không biết, ta chỉ cảm thấy là chàng, thật là chàng.” Cầu Mộ Quân lắc đầu nói.

“Thích Ngọc Lâm?” Đoàn Chính Trung hỏi.

“Không, không phải.” Cầu Mộ Quân nói:“ Người mặc đồ đen kia bị thương khi ngã vào người ta, khi đó ta ôm hắn, khoảng cách gần như vậy, thật sự không phải Thích Ngọc Lâm, là......” Cầu Mộ Quân lại nhìn Đoàn Chính Trung, lắc đầu nói:“Ta không biết, ta thực không biết...... Ta không biết gì cả......”

“Không sao không sao, đừng lo lắng, cho dù không biết nhưng nàng bình an là tốt rồi.” Đoàn Chính Trung nói.

Cầu Mộ Quân lại ôm lấy hắn nói:“Xin lỗi, về sau ta sẽ không cố tình gây sự, yêu cầu chàng cái này cái kia nữa, ta chỉ muốn chàng được bình an, cái gì cũng đều nghe lời chàng.”

Đoàn Chính Trung cười, nói:“Chuyện Liễu Vấn Bạch kia, nàng cũng không để ý sao?”

Cầu Mộ Quân từ trong lòng hắn đi ra, cúi đầu, nói:“Hắn nói các ngươi ngủ cùng nhau, phải không?”

Đoàn Chính Trung nhíu nhíu mày, nói:“Có đôi khi.”

Cầu Mộ Quân cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:“Hắn còn nói chàng thích...... Thích cùng nam nhân......”

Đoàn Chính Trung “Xùy” cười nói:“Nàng tin à?”

Cầu Mộ Quân lắc đầu.

“Vậy không phải tốt sao?”

Cầu Mộ Quân nhìn hắn, mang theo nước mắt bật cười. “Vì sao hôm nay chàng lại trực tiếp tới đây?” Cầu Mộ Quân hỏi.

Đoàn Chính Trung nói:“Bởi vì ta muốn ở trên mặt đất gặp nàng một chút.”

Cầu Mộ Quân cười nhẹ.

“Mộ Quân, trong khoảng thời gian này ta có thể sẽ không được gặp nàng, nàng phải bảo trọng biết không?” Đoàn Chính Trung nói.

Cầu Mộ Quân nghe lời gật đầu, cũng không hỏi lại cái gì.

Từ quán trà đi ra, tuy biết Đoàn Chính Trung không sao nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Là ai nghĩa vô phản cố cứu nàng mà lại giống Đoàn Chính Trung như vậy? Cho dù không phải Đoàn Chính Trung, là ai cứu nàng? Thích Ngọc Lâm sao?

Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước

Nghĩ như thế cũng thấy không giống.

Nhưng nàng đã xác định Đoàn Chính Trung không bị thương? Có lẽ, thật sự là Thích Ngọc Lâm sao?

Bởi vì nghi ngờ như vậy nên ngày hôm sau khi Thích Vi mời nàng đến Thích phủ với danh nghĩa dạy thêu để chơi đùa cùng nàng, nàng liền đi, cũng thấy Thích Ngọc Lâm vẫn bình an.

Người mặc đồ đen không phải Đoàn Chính Trung cũng không phải Thích Ngọc Lâm, thậm chí nàng không nghĩ ra một ai khác nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio