Sắp qua năm mới, rốt cuộc Cây Đuốc Nhỏ tiến hóa thành loài linh trưởng, tuy nghiệp vụ còn chưa thuần thục lắm, có lúc vẫn cần có “trợ thủ” mới đi xa được một chút.
Nhưng nó lại rất thích đi lung tung khắp nơi, có khi đi hai bước lại ngồi phịch xuống đất, cũng không la khóc, miệng xì xồ không biết là nói cái gì, vặn vẹo mông tự bò dậy tiếp tục luyện tập. Lúc nào mệt rồi, dứt khoát đặt mông ngồi tới cùng, đợi người nào đi qua thì giơ tay đòi bế, giả bộ đáng thương để người ta giúp nó vù vù. Chỉ là chỗ nó ngã thường là mông, nhưng cứ đòi người ta vù mặt…
Vì thế Yến Hồng luôn chọc nó, nói nó là “đại vương mông mặt”. Nhóc con nghe mẹ nó kêu nó như thế còn rất đắc ý, mỗi lần ngồi xuống đất còn tìm Yến Hồng khắp nơi, tìm thấy rồi sẽ gửi tặng cho nàng một nụ cười “hiểu lòng không nói”, lần nào đều làm mọi người có mặt hết sức vui vẻ.
Một nhà ba người ngồi trên giường mềm chơi đùa, Cây Đuốc Nhỏ xách con thỏ vải quật đông quật tây giày vò chỉ còn mỗi một tai, rốt cuộc cảm thấy chán, quăng qua một bên, uốn éo mông trèo qua “chướng ngại vật” (cha nó Đông Phương Manh), ngồi bên cạnh mẹ nó.
“Mẹ, đệ đệ…” Cây Đuốc Nhỏ nói chuyện càng lúc càng lưu loát, nắm bắt từ vựng cũng tăng thêm một bậc.
“Là muội muội…” Sao mà giống cha nó thế, Áo Bông Nhỏ tốt hơn chứ, hỗn thế ma vương có nó là đủ rồi!
“Mai mai…” Âm điệu chưa nắm chắc, có hơi lạc điệu. Yến Hồng bật cười, Đông Phương Manh cũng cười theo, dán mặt lên bụng nàng nghe động tĩnh. Cây Đuốc Nhỏ tò mò nhìn một lát, cũng dè dè dặt dặt dán mặt lên theo, kết quả đúng lúc bị nhóc con trong bụng đá một cái, nhảy dựng lên, lập tức bật ra, ngón tay béo chỉ vào bụng mẹ nó, lại không biết làm sao diễn tả cảm giác thần kỳ kiêm kinh hãi vừa rồi, nôn nóng đỏ cả mặt.
“Muội muội đang chào con đó, đừng sợ đừng sợ.” Yến Hồng sờ đầu nó an ủi, Đông Phương Manh cũng sờ, cười tít mắt. Nó ngoẹo đầu duy trì khoảng cách an toàn nửa ngày mới thò mặt lại, tiếp tục dán.
Một chốc sau, nó lại bị đá, lần này nó bình tĩnh hơn nhiều, còn hào hứng nói với chỗ vừa động: “Mai mai, ngoan…”
Yến Hồng nghe xong, cùng Đông Phương Manh nhìn nhau cười.
Buổi chiều Đông Phương Manh vẽ tranh, Yến Hồng chống má ngồi bên nhìn. Cây Đuốc Nhỏ cũng cầm một cây bút lông vẽ lung tung khắp nơi, vẽ một lát, nhóc con xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới giật áo Yến Hồng, cho nàng xem “kiệt tác” của nó. Yến Hồng tò mò thò đầu lại nhìn, ặc, truyền thần hơn trường phái trừu tượng, trừu tượng hơn trường phái truyền thần, tóm lại chỉ có thể ngầm hiểu không thể nói bằng lời…
Nhưng nhìn con mở to mắt chờ khen quá dễ thương, nàng đành trái lương tâm khen một câu: “Cây Đuốc Nhỏ giỏi quá, vẽ thật đẹp!”
Nhóc con thỏa mãn, tiếp tục sự nghiệp nghuệch ngoạc.
Đông Phương Manh vẽ một cái cây to chọc trời, giữa lá cây có rất nhiều côn trùng có cánh nhỏ phát ra ánh sáng mờ ảo, cánh mỏng dài như tinh linh, dưới cây có ba người đứng, một nam một nữ, dắt tay một đứa bé đứng ở giữa, ngước mặt nhìn lên ngọn cây, gương mặt tươi cười.
Nhìn kỹ, bụng nữ tử kia còn nhô ra nữa.
Nét bút đơn giản, màu sắc bình thường lại toát ra ánh sáng hạnh phúc.
“Manh Manh vẽ ba người chúng ta hả? Đẹp quá… lát nữa đưa Giai Nhân mang đi trang trí?” Yến Hồng dịu dàng hỏi, hắn đang cất bút, lông mi dài cong lên, đôi mắt đẹp tìm đến nàng, nhìn chằm chằm hồi lâu, hình như mới thoát ra khỏi thế giới thần kỳ của hắn, cười cười.
Yến Hồng cười hỏi lại lần nữa, hắn gật đầu, đi lại ngồi xổm xuống hôn hôn nàng, sau đó dán mặt lên bụng nàng, nhắm mắt cảm thụ một lát, thần sắc yên tĩnh mà êm ả hạnh phúc.
Vuốt tóc hắn, Yến Hồng chỉ cảm thấy năm tháng yên bình, nguyện một đời như thé.
Giai Nhân đi tới hỏi: “Thiếu phu nhân, Hầu gia phái người đưa bạc về rồi, hỏi thiếu gia có tác phẩm mới đưa đi không.”
Yến Hồng nghĩ nghĩ, nói: “Muội mở tủ ngăn thứ ba lấy cuộn tranh buộc chỉ đỏ đưa đi, những cái khác đừng động vô.” Buộc chỉ đỏ là tranh nàng lựa ra có thể công khai, chỉ tím là nàng cất riêng cho mình, chỉ xanh lá là người trong nhà chỉ định.
Giai Nhân chần chừ một chút, hỏi: “Thiếu phu nhân, còn có chỉ màu xanh lam nữa…”
Yến Hồng phì cười, nói: “Đó là tranh của Cây Đuốc Nhỏ…”
Giai Nhân cũng cười, cúi người chào rồi lại lo đi làm việc.
Đông Phương Manh bận giao lưu tình cảm với bảo bảo trong bụng, mắt điếc tai ngơ với cuộc đối thoại của hai người.
Trước đó tranh vẽ của Đông Phương Manh bị Yến Hồng lấy đi trang trí lại rồi cất làm của riêng. Có lần Đông Phương Manh đang vẽ thì Đông Phương Ngọc chạy tới thăm đệ đệ nhìn thấy, không nói hai lời cướp mất, nói dùng để làm bảo vật gia truyền. Biết Yến Hồng còn cất vô số bức thì càng cao hứng, chọn một rương to mang về kinh, nói muốn dùng để trang trí phủ đệ ở kinh thành. Không dè hoàng đế bệ hạ ăn no không có việc gì làm tới phủ hắn khảo sát đời sống của thần tử nhìn thấy, nhất thời kinh động thiên nhan, đòi mấy bức đem về cung cất.
Không dè ngày hôm sau, các nhà quyền quý trong cung tìm tới cửa, đua nhau hỏi mua kiệt tác. Đông Phương Ngọc bức thiết che chở đệ đệ, không muốn người khác biết đó là tác phẩm của tam đệ Đông Phương Manh, chỉ nói ngẫu nhiên quen biết một vị cao nhân lánh đời trong núi mà có, thật khó bỏ đồ yêu thích. Không tới vài ngày, mấy vị vương gia chưa chịu thôi lại vác vàng bạc tới Hầu phủ, muốn trả giá cao mua về.
Đông Phương Ngọc đâu thiếu tiền, huống chi đây là của đệ đệ hắn thương nhất cho hắn, tất nhiên không bán. Có điều hắn lại đắc ý vì tài hoa của đệ đệ, tuy không thể cho người ta biết hắn là ai nhưng tài hoa của đệ đệ càng được nhiều người khẳng định, hắn càng cao hứng, vì thế những bức tranh đó chẳng những hắn không cất đi mà còn treo ở chỗ bắt mắt nhất.
Đồ giá trị ở độ hiếm của nó, càng khó có thì càng quý giá. Mấy vị vương gia cầu mà không được, khiến tranh của Đông Phương Manh trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng bị giới quyền quý kinh thành may mắn được xem nâng lên đỉnh cao, khổ nỗi xuất hiện bên ngoài chỉ có mấy bức, phần lớn nằm trong tay Uy Viễn Hầu quyền cao chức trọng, còn lại một số ít lại nằm trong tay hoàng thượng, thành thử càng thêm ngàn vàng khó có, là vật vô giá. Nghe nói có người còn đặc biệt đi tìm ngọn núi Đông Phương Ngọc bịa ra tìm vị họa gia lánh đời kia, đương nhiên một cọng lông cũng không tìm được.
Hầu phủ của Đông Phương Ngọc cũng bị người mộ danh ùn ùn đạp cửa mà tới. Đông Phương Ngọc biên thư về nhà, người một nhà bị tin tức đột ngột này oanh tạc không biết nên làm sao mới tốt. Chỉ có Yến Hồng là mừng thầm vô cùng.
Vốn là sau khi sinh Cây Đuốc Nhỏ Yến Hồng vẫn luôn cân nhắc vấn đề kinh tế. Không nghi ngờ gì, tương lai Quốc Công phủ do Đông Phương Ngọc thừa kế, lão nhị Đông Phương Tề thân là phò mã lại ra làm quan rồi, lão tam Đông Phương Manh hình như không có sở trường mưu sinh nào cả. Lão đại lão nhị tuy yêu thương đệ đệ nhưng chung quy cũng có gia đình riêng của mình, chờ đến khi Công gia phu nhân trăm tuổi rồi, cho dù gia đình này của nàng và Đông Phương Manh có thể dựa vào các ca ca mà sống nhưng cuối cùng không phải kế lâu dài. Cây Đuốc Nhỏ sẽ lớn, nó, còn có những đứa con khác của nàng và hắn, không thể con rồi cháu đều đẩy cho các ca ca gánh vác được? Da mặt nàng còn chưa dày tới mức ấy.
Ài, lúc trước chỉ muốn làm sâu gạo, sau khi gả cho hắn rồi làm mẫu thân, cuối cùng biết vì hắn suy nghĩ, vì con suy nghĩ.
Vốn nàng tính dùng số đồ cưới của mình kiếm chút của cải, nhưng một là nàng không biết gì việc kinh doanh, hai là cổ đại làm ăn không dễ, không lẽ bảo nàng mở cái phòng khám tâm lý ở cổ đại? Huống chi nàng còn là nghiên cứu sinh nửa mùa chưa cầm bằng tốt nghiệp, đến giấy chứng nhận bác sĩ cũng chưa kịp thi nữa.
Số điền sản kia tạm thời không cần lo, trước khi mẫu thân mất đã sắp xếp các quản sự được việc quản rồi, bây giờ cũng có chương có thứ, tính toán thì mỗi năm cũng thu vào được một ít, nhưng nếu muốn để dành cho con, chỉ trông vào số đồ cưới này thì e là không đủ.
Nghĩ rồi nghĩ, nghĩ nát óc cũng không ra ý gì hay. Lúc nàng cơ hồ quên mất vấn đề sinh kế này thì nghe tin tức Đông Phương Ngọc đưa về, đầu óc sắp biến thành hồ dán đột nhiên thông minh đột xuất, hề hề hề hề, nàng hoàn toàn có thế biến thành người quản lý của tướng công tài hoa nhà nàng nhá! Không cần bại lộ thân phận, lại có thể nhờ đại bá đẩy tác phẩm của hắn ra thị trường!
Một bức ngàn vàng… Nghĩ không thôi là nước miếng tứa ra rồi! Tiểu ngốc nhà nàng mỗi năm tùy tiện vẽ vài bức, sinh kế một năm không cần sầu rồi. Huống chi lúc hắn cao hứng, một ngày có thể vẽ mấy bức cơ.
Đời trước Yến Hồng theo ông nội học vẽ mười mấy năm, tự nhiên hiểu phân lượng dưới ngòi bút của Manh Manh nhà nàng. Đừng thấy hắn tự bế, trong đầu là cả thế giới gấm vóc, vẽ ra này nọ, thật sự không phải trình độ mà những kẻ gọi là người bình thường kia có thể đạt được.
Nhưng chuyện này còn phải thương lượng với người trong nhà một chút, nàng không rành quy tắc làm việc trên phương diện kinh doanh cho lắm, cũng không muốn vì nhất thời sơ sẩy mà bại lộ thân phận Đông Phương Manh, để thiên hạ đeo đuổi, hắn không thích hợp làm cái “đèn pha”. Hơn nữa nàng không muốn hắn biến thành “máy vẽ”, mệt chết hắn nàng sẽ đau lòng chết.
Ờ, cứ theo tốc độ bình thường là được, huống chi nàng còn cất cả một núi, hì hì. Cách một thời gian lại đưa ra một bức mới, không lo không có lời.
Đông Phương Manh hoàn toàn không có khái niệm giá tranh của hắn trên thị trường, hơn nữa còn thích thì vẽ không thích thì quăng, một chút cũng không biết mấy thứ giống như “giấy nháp” này sẽ mang lại cho bọn họ tiền tài khổng lồ.
Không sao, hắn quăng xong, nàng có thể nhặt lại mà… cất lại hết thảy, a ha ha!
Yến Hồng còn cố ý hỏi Đông Phương Manh: “Manh Manh, nếu Hồng Hồng lấy tranh của Manh Manh đi đổi đồ, Manh Manh có mất hứng không?” Đổi đồ? Đương nhiên là bạc rồi!
Đông Phương Manh không cần suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu: “Không.” Thậm chí còn hỏi nàng: “Manh Manh vẽ nhiều?”
Yến Hồng dường như thấy viễn cảnh đẹp đẽ tiền vô như nước, cười híp mắt vịn hắn hôn chụt một cái: “Không cần không cần, Manh Manh cứ như bình thường, thích vẽ thì vẽ, không thích thì nghỉ ngơi!”
Sau khi đề xuất với hai ông bà, vợ chồng Công gia cũng rất cao hứng con mình có “sự nghiệp” thành công, đương nhiên hai ông bà còn nhấn mạnh với Yến Hồng: “Trong nhà không cần Manh nhi trợ giúp, các con thiếu gì cứ nói với cha mẹ!” Còn vì sao nói thế, đó là vì Yến Hồng lập lờ chuyện muốn dùng mấy bức tranh này để kiếm tiền, chỉ nói không muốn mai một tài năng của tướng công.
Mục đích chân chính, chắc chắn phải thương lượng với đại bá, tranh thủ sự đồng ý của hắn.
Vì thế Yến Hồng phái Giai Nhân thông minh lại có tài hùng biện lên kinh một chuyến, báo cho Đông Phương Ngọc biết tính toán của nàng, trọng điểm đặt ở vấn đề “muốn giúp tướng công làm một việc có ý nghĩa”, làm nhẹ bớt sắc thái kinh doanh trong đó, còn như phương diện tiền bạc, Yến Hồng biết rõ đại bá nhà nàng không đời nào để đệ đệ yêu dấu chịu thiệt.
Thành thử, mấy tháng sau, kinh thành mở một tiệm “Hành Lang Trưng Bày Mầm Non[]”, chuyên bán tác phẩm mới của họa gia thần bí “Nguyệt Ẩn”, người phụ trách kinh doanh do Công gia và Đông Phương Ngọc lựa chọn kỹ càng, rất đáng tin. Ngày khai trương, Uy Viễn Hầu và thái tử điện hạ còn mang mấy tác phẩm của Nguyệt Ẩn mình sưu tầm trước đó ra quảng cáo, nhà giàu trong kinh đổ xô vào mua. Tuy kiệt tác của “Nguyệt Ẩn” số lượng không nhiều, cơ hồ vài tháng mới thấy được một hai bức, nhưng một khi xuất hiện liền trở thành vật sưu tầm nóng bỏng nhất, quyền quý trong kinh giành nhau mà mua, ông chủ sau màn Yến Hồng kiếm lời đầy túi khỏi cần phải nói.
Sau đó nghe Đông Phương Ngọc nói, phố phường khắp kinh đều lấy tranh của Đông Phương Manh làm danh dự. Có lúc, tranh chép lại cũng có thể bán được giá khá khả quan. Yến Hồng tặc lưỡi, xem ra cổ đại sách lậu là hợp pháp…
Mang thai đến tháng thứ tám, bụng Yến Hồng lớn đến mức cúi đầu không nhìn thấy chân mình nữa, gần như chuyện gì cũng không làm được, phần lớn đều phải để Đông Phương Manh làm giúp. Ví dụ như mang giày chải tóc vân vân. Đáng nhắc tới là, chải tóc vốn là việc của bọn nha đầu, bị Đông Phương Manh cướp mất…
Móng chân dài thật dài, chọt vào móng rất đau nhưng căn bản Yến Hồng không có biện pháp tự cắt, thân hình không cho phép, cầm cái kéo to thôi nàng cũng sợ rồi.
Vì thế Đông Phương Manh xung phong nhận việc. Yến Hồng thấp thỏm không dám mở mắt, không biết đến chừng đó mười ngón chân của nàng còn được mấy ngón.
Kết quả còn chưa cắt, Đông Phương Manh đã cười rồi: “Béo.” Yến Hồng buồn bực lườm hắn, đâu phải hôm nay nàng mới béo!
Sau đó mới phát hiện hắn đang nhìn chòng chọc bàn chân phù nề của nàng cười tít mắt, miệng lại khạc ra một câu: “Lớn quá.” Còn dùng đầu ngón tay chọt thử mấy cái xem độ đàn hồi ra sao.
Trợn trắng mắt, sao không lớn được? Bây giờ bụng lớn hơn trước đâu chỉ gấp ba, gần như có thể đổi giày với hắn luôn rồi. Bi phẫn.
Không chú ý một chút, móng chân ngón cái rớt xuống rất hoàn mỹ, không mất một miếng thịt, không nhỏ một giọt máu. Yến Hồng chớp chớp mắt, hắn luyện thành kỹ thuật này hồi nào thế?
Hắn cúi đầu chăm chú cắt móng khác, không để ý nàng lầu bầu. Cắt xong, thảy hung khí vào rổ, hắn quay đầu không vội xỏ giày lại cho nàng, nhéo ngón chân nàng đùa nghịch, còn kéo tay nàng đi nhéo cùng, cười nói: “Chân to… đầu.”
Nhéo không đã nghiền, còn gãi. Nàng sợ nhột muốn rụt chân về, hắn ôm không thả.
“Manh Manh, nhột nhột.” Yến Hồng đành cầu xin, hắn mới cười thả tay ra, giúp nàng xỏ giày lại xong rồi đi rửa tay.
Bụng lớn thế này, không biết có khó sinh không đây? Yến Hồng nhìn bóng Đông Phương Manh đi qua đi lại, thoải mái thở ra. Khỏi nghĩ nữa, phụ nữ mang thai không nên nghĩ ngợi lung tung.
Đầu xuân, ngày cuối cùng của tháng hai, bụng Yến Hồng đột ngột đau, trong lúc mơ mơ màng màng, tự nghĩ hình như ngày này rất đặc biệt. Đau gần chết vẫn còn nghĩ: đứa nhỏ này cũng không biết lựa ngày tốt mà ra đời nữa, sinh nhật thê thảm, mấy năm mới có một lần…
[] Manh nha (萌芽- mầm non) còn có nghĩa là tên nam chính