Cùng thời điểm đó, nàng cũng phát hiện, tầm mắt thất vọng, mất mác, phẫn hận, đố kỵ, tan nát cõi lòng đan xen vào nhau, nàng là trung ương của bão, dưới cánh chim của Đế Tuấn, độc hưởng yên tĩnh.
''Từ này về sau, chúng ta phải trải qua những tháng ngày như thế này sao?'' Xa hoa nhưng trói buộc, hô hấp của nàng chợt ngừng lại.
''Lăng KHông, nàng thích không?'' Hắn phân ra một tia ý định, đặt trên người nàng, đợi đáp án của nàng.
''Không thích.'' Thói quen thành thật, nàng còn chưa học được cách vì hắn mà nhẫn nhịn, ''nếu như có thể, thiếp muốn trải qua những ngày cưỡi ngựa đánh roi, phu quân, có lẽ cưới thiếp, sẽ là quyết định sai lầm nhất của chàng.''
Nàng có thể an phận ở bên cạnh hắn, cùng hắn khóc cùng hắn cười, cùng hắn làm mọi chuyện hắn thích.
Nhưng Đế TUấn thì sao?
Nàng không thể nắm bắt được.
Hắn là thái tử của nước Mạc Thương, đứng ở vị trí xa xôi không thể với tới, giống như mặt trời, nàng cảm thấy mình không có năng lực đứng bên cạnh hắn.
Hôm nay lấy được đủ loại, đều là hắn tự tay đem vinh quang khoác trên người của nàng, nếu có ngày, hắn muốn thu hồi, nàng không có cách nào ngăn cản.
Không biết sao, một mực suy nghĩ linh tinh.
Ngày đại hỉ, tâm của nàng lại rơi xuống đáy.
Chưa bao giờ nghĩ tới, phu quân của nàng lại có nhiều người ái mộ như vậy.
Mỗi người, đều xinh đẹp, thân thế hiển hách, thật sự đặt nàng ở trung ương, thì có cái gì hiếm?
Hôm nay hắn làm thái tử, ngày khác, hắn chính là hoàng đế nước Mạc Thương, mặc kệ hắn nghĩ hay không, tam cung lục viện, phi tần, đây cũng là số mạng đã định của hắn.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy trái tim mình trống rỗng, vô cùng không thích, không đau không vui.
Sau khi cùng hắn gặp lại, có nhiều điều không nghĩ thông, lập tức hiện ra.
Nàng biết làm thế nào đây.