''Nam nhân ta yêu, tại sao lại cần ngươi thích? Huyền Minh, võ công của ta không bằng ngươi, nhưng trên thế giới này có nhiều cách, tới áp bức đến cường giả, tỷ như...''
Nàng nâng lưỡi đao lên chặt đứt sợi tóc, lần này nhắm ngay chỗ bị buộc với cánh tay phải của hắn mười ngón cùng nhau.
Nàng muốn dùng một phương thức tự tàn để biểu lộ tư thái.
Dù là tứ chi tàn tật, hay là mất đi tính mạng, nàng cũng không phản bội tình yêu vất vả mới có được.
Chỉ có như vậy, mới có thể không phụ một mảnh tâm ý mà Đế Tuấn quý trọng.
Huyền Minh rốt cuộc trước khi lưỡi đao chạm phải cổ tay của nàng trước, buông lỏng giam cầm.
Hai ngón tay chính xác cầm lưỡi đao, tránh cơ hội muốn tổn thương nàng.
CÙng lúc đó, một cái nhuyễn kiếm màu đen nộ long mãnh liệt tập kích trước mặt của Huyền Minh, vẻ này không kém hơn sự cường đại bị áp bức của hắn, ép hắn không nhẹ phải nhảy ra tại chỗ, mới có thể tránh được đợt tập kích này.
Sau lưng nàng chẳng biết lúc nào có thêm một người.
Một người gấm vóc trường bào , tuổi, mặt oa nhi, da thịt non mịn, thỉnh thoảng cười đáng yêu, thỉnh thoảng tròng mắt đông lạnh, ẩn chứa lực sát thương, hắn mím môi thật chặt đứng một chỗ.
Đem nàng thành công ôm trong ngực, cũng không dính sát như bình thường, mà là lực lớn hơn lôi nàng ra sau lưng, lại dùng thân hình cao lớn chặt chẽ ngăn trở nàng, cũng thuận tiện cắt đi ánh mắt si mê của Huyền MInh.
''Nương tử, chuyện ngày hôm nay khiến vi phu rất tức giân, ngươi cần hảo tâm chuẩn bị, chờ khi về, vi phu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.'' Hắn sợ bay cả tim, vẫn nhảy loạn không ngừng, không cách nào về vị trí cũ.