"Ta với mẫu thân ngươi vốn là tỷ muội song sinh cùng một mẹ. . ."
Hậu Thổ mới mở đầu, Đế Tuấn liền không nhịn được tiếp lời, "Đoạn này đã nghe qua, lặp lại vài chục lần, có thể nói tới chỗ mới được không?"
Nếu còn là vấn đề cũ nhai đi nhai lại, còn không bằng tiếp tục động thủ đánh, hắn không có tinh lực dư thừa chờ nàng trì hoãn thời gian.
"Ngươi lại là tánh tình nóng nảy, điểm lại không giống phụ hoàng ngươi, chắc là kế tục từ mẹ ngươi, huyết thống đích xác là vô cùng quan trọng, có một chút thiếu sót, đứa bé sanh ra cũng không đủ hoàn mỹ." Trên mặt Hậu Thổ vẻ tiếc hận nồng hậu, lắc đầu liên tục, cũng không đem lửa giận của mặt trẻ con để ở trong lòng.
"Cửu ca, dì hai của huynh quả nhiên khí độ bất phàm. . . Ai u, làm gì đạp ta, đổi phiên bối phận, đích xác là gọi dì Hai, không sai nha." Thái Nhất uất ức ôm lấy bắp đùi nhảy loạn.
Mượn chuyện này, Mộ Lăng Không cuối cùng có thể từ sau chen tới đây, đứng song song cùng Đế Tuấn.
Trong lòng nàng vốn là còn chút sợ hãi, bị Thái Nhất nói xằng nói bậy một phen, ngược lại buông lỏng xuống.
Mặc dù bộ dáng của Hậu Thổ Thánh mẫu, không thể nào dính dáng tới hai chữ ‘ Dì Hai ’ thân thiết kia.
. . . . . . . . . . . . .
Động tĩnh trong thần điện cũng không tính lớn, nhưng cũng không thể không trêu chọc rất nhiều người có lòng chú ý, tiếng bước chân vang lên bên tai, làm như có rất nhiều người đến gần đây.
Mặt Huyền Minh lộ vẻ vui vẻ.
Mặc kệ Đế Tuấn cùng người hắn mang tới làm sao có thể duy trì, cuộc tỷ thí này đến đây là ngừng.
Trên Đại Tuyết Sơn, người tài xuất hiện lớp lớp, người rơi vào vòng vây của bọn họ làm sao có thể thoát?
Vậy đơn giản chính là không thể làm được.
Trừ phi —— xuất hiện kỳ tích.
Đế Tuấn chợt nói nhỏ mấy câu ở bên tai Mộ Lăng Không, khóa đúng Huyền Minh, xẹt qua cực nhanh, đồng thời quát to, "Thái Nhất, tóm không nổi Hậu Thổ, ngươi phải tiếp quản nước Mạc Thương! ! !"