Linh Đế cùng Tiêu hoàng hậu chờ ngoài thần điện.
Đế Tuấn nắm tay Mộ Lăng Không đi ra, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nhìn thấy Huyền Minh trọng thương bất tỉnh cùng với Hậu Thổ Thánh mẫu sắc mặt xanh mét bị thị vệ mang ra ngoài, Linh Đế cầm lòng không được tiến lên, muốn cầm lấy tay Hậu Thổ Thánh mẫu.
"Các ngươi nuôi dưỡng nhi tử thất tốt!" Dùng lực manh hất ra, Hậu Thổ oán độc nhìn chằm chằm Tiêu hoàng hậu, "Ngươi cũng là người đắc tội Đại Tuyết sơn, hiện tại hài lòng? Đắc ý? Cút ngay, đừng đứng trước mặt ta giả mù sa mưa, sẽ có một ngày, phần thương hại này còn chưa biết rơi trên người nào đâu."
Linh Đế theo bản năng che chở trước mặt Tiêu Mạn nhi.
Còn tưởng là Hâu Thổ đứng đầu Đại Tuyết sơn không gì không làm được.
Bộ dạng bảo vệ như vậy, đâm vào mắt rất đau.
Bao nhiêu năm sau, cho dù dung nhan đã đổi, cảnh còn mà người mất, người thua vẫn cứ thua, trở thân không đươc.
Hít vào một hơi thật sâu, dùng tất cả sức lực duy trì sự kiêu ngạo, nâng cao cằm, coi thường tất cả thái độ, từ người yêu ngày xưa, tỷ muội ruột thịt, tình địch không đội trời chung, cùng với một đám thị vệ trước mặt mắt to trừng mắt nhỏ.
Coi như là thua, nàng vẫn như cũ là ánh sáng vạn trượng người đứng đầu Đại Tuyết Sơn.
"Hậu Thổ, theo ta đi thôi." Linh Đế đuổi theo mấy bước, kéo lấy váy nàng, gần như là khẩn cầu nói, "Cáu kỉnh, tính tình đùa bỡn, đừng tiếp tục như vậy nữa, chúng ta cũng già rồi....Không, phải nói là ta già rồi, mà nàng, vẫn còn là dáng vẻ như lúc ban đầu gặp mặt."
Nàng dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn phương xa.
Sương mù mây khói quần sơn một mảnh mông lung, ngoài ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, ngay cả một con chim cũng không thấy được.
Phong cảnh thê lương như vậy, nàng nhìn hết năm này qua năm khác.
Lâu ngày, suy nghĩ vì vậy mà đóng băng dừng lại ở đây.
Tiếng nói Hậu Thổ nhàn nhạt bay xa, giống như là thăm hỏi, "Long ca ca, ngươi chúng độc....Giải hết rồi hả?"