Nghịch tử, con bất hiếu, đứa con hư!
Lại dám đào hố cho ông nhảy, ngay cả phụ hoàng của mình cũng tính kế.
Đế Tuấn cẩn thận tỉ mỉ, khấu tạ xong, lấy lý do cáo biệt, dù thế nào đi nữa, ông một mực ho khan, cũng không có thời gian giáo huấn.
Thánh chỉ tới tay, cũng xem như là một chuyện tốt.
Về phần có làm thái tử hay không, căn bản cũng không coi là chuyện quan trọng.
Đi một bước thì nhìn một bước.
..................
Đã quá nửa đêm, một cái bóng đen thoát ra từ bức tường, thân pháp cực nhanh, trong vòng mấy cái hít thở đã không thấy bóng dáng đâu.
Mộ Lăng Không chọn phần lớn là đường nhỏ vắng vẻ, tránh quan quân tuần tra, nhẹ nhàng đến gần hoàng cung.
Sư phụ ra lệnh là yêu cầu nàng nghĩ mọi biện pháp, vào cung diệt trừ hoàng hậu, chỉ cần hoàn thành chuyện này, liền cho phép nàng rời núi, từ đó không có quan hệ với sư môn.
Mặc dù chuyến này mạo hiểm, nàng còn tiếp nhận hớn hở, nếu dùng chuyện này để trả ơn dưỡng dục, về sau sư phụ sẽ không cần thay nàng gây sóng gió trên giang hồ, cũng đáng giá.
Ngày trước có thể cô độc, không thèm để ý đến tương lai.
Nhưng bây giờ, nàng đã có căn nhà ấm áp, còn có phu quân không thể an tâm, tương lai có thể có đứa trẻ, trai gái, chuyện này sẽ chiếm thời gian dài của nàng.
Trước đó, nàng phải để cho cuộc sống trở về với bình thường.
Từ tiểu ma nữ trên giang hồ biến thành tiểu phu nhân bình thường, nhưng nàng muốn trả cái giá cao, phải liều chết để hoàn thành.
Vì Tiêu Trúc, mạo hiểm tính mạng, một mình xông vào cấm cung cũng không sao.
Nàng cũng không chịu giết người, không muốn trên tay dính máu tanh khó có thể rửa sạch.
Nhưng lần này là không giống.
Nghĩ thử một lần cái nguyện vọng mãnh liệt như thế, dù là đánh đổi cái giá là mạng sống, cũng không sao.
Càng tiếp cận hoàng cung, càng cảm thấy một cỗ hơi thở cuồng đại, mặt không biến sắc núp ở chỗ tối, bảo vệ lấy sự yên tĩnh tuyệt đối của hoàng cung.