Tình hình vừa nãy, thật sự rất buồn nha.
Nàng có cảm giác sảng khoái được lật người làm chủ nhân.
Trước kia vẫn cho rằng Tiêu Trúc tuổi còn nhỏ, khắp nơi nhẫn nhịn, dung túng, cưng chiều, cũng không giận dỗi cùng hắn, cho dù bị hắn trêu ra khí giận, cũng nhịn.
Mà nay, tình thế thay đổi lớn.
Hắn mới là tuổi lớn hơn.
Vì vậy, giờ đến phiên hắn bao dung nàng.
Sau khi cười xong, , tâm tình sảng khoái rất nhiều, vẻ u sầu lại lần nữa leo lên đuôi lông mày.
Tiêu Trúc biến thành Đế Tuấn, hoàng hậu nàng muốn động thủ giết biến thành mẹ ruột của hắn, lần này thảm.
Tuân thủ mệnh lệnh của sư phụ, thì đồng nghĩ với việc hạ thủ với mẹ chồng, nàng yêu ai yêu cả đường đi, cho dù chết cũng không chịu làm thương tổn người thân của phu quân.
Vậy mà, sự phụ phải làm thế nào, tính khí người nóng nảy, lại mười phần bá đạo, nếu như biết chyện, nhất định tới đây gây khó khăn.
"Ai." Khẽ thở dài một tiếng, vẻ u sầu đầy mặt, nàng và hắn có khoảng cách nhất định, giống như càng ngày càng xa.
Cửu hoàng tử nước Mạc Thương, không lau sau làm thái tử, lại mấy năm nữa, thuận tiện đăng cơ làm hoàng đế.
Mà nàng, vẫn là tiểu cô nhi lai lịch bí ẩn, thân phận phức tạp, không chỗ nương tựa, vô thân vô cố.
Lưu lạc giang hồ, không chỗ để dừng lại.
Thật vất vả mới có nhà, đang muốn mượn cơ hội dừng lại, lại bỗng nhiên phát hiện, tất cả cũng chỉ là trăng trong nước hoa trong gương, là hư ảo, không có ý nghĩa.
''Nương tử, than thở dễ dàng hóa lão, nàng nhìn vi phu, ngày ngày cười, ngày ngày ít, thanh xuân không ngã.'' Người trong viện đều bị hắn đuổi ra ngoài, Tiểu Nam và Tiểu Bắc đổi vị trí, canh giữ ở cửa viện, hắn thu lại vẻ mặt lạnh lùng, lại bắt đầu cợt nhã, nỗ lực nhét thức ăn vào mồm, nhai cật lực, còn phân thần ra, dính vào cùng nàng. (tức là vừa ăn vừa đấu mồm cùng nữ )
Cho dù giờ phút này không nghĩ đến chống đối lại hắn, nữ nhân trong phòng cũng bị trêu chọc, hiện nụ cười.