''Nương tử, nàng thật thơm, chúng ta tách ra lâu rồi, vi phu rất nhớ rất nhớ rất nhớ rất nhớ rất nhớ rất nhớ nàng.''
Thân thể nàng cứng lại, muốn thoát khỏi ngực của hắn, lại không có một chút hơi sức để phản kháng.
Khẽ thở dài một tiếng, hoảng hốt, vô luận như thế nào, nàng đối với hắn không có lực chống đỡ, không nhìn thấy mặt cũng tốt, một khi hắn nhìn đúng cơ hội, xuất thần công, mình không thỏa hiệp cũng phải thỏa hiệp.
''Không phải có chuyện muốn nói sao?'' lại nỗ lực cố gắng lần nữa đem nam nhân bám chặt như bạch tuột 'gạt' xuống, cái bộ dáng này, nơi nào giống nói chuyện.
"Lăng Không, để cho ta ôm một lúc nữa nha, đừng động.'' hắn còn chưa nghiền.
''Tối qua không phải ôm rồi sao.'' Không chỉ như vậy, còn thừa dịp nàng mơ mơ màng màng, bá vương bá đạo, ăn sạch sành sanh, nuốt vào bụng, không có chút nào hiểu được cái gì là khách khí.
Thật sự là kỳ quái, thế nào một chút chột dạ cũng không có.
Người này, da mặt quá dầy.
''Tối qua ôm và hôm nay sao lại giống nhau, cơm cũng phải ăn mỗi ngày, đúng không? Nương tử, nàng dọa chết vi phu rồi, thời điểm dùng cơm lúc nãy, mặt nhỏ xinh đẹp có một tầng sương, ô ô ô, dọa chết người, ngay cả thức ăn ta cũng không dám đụng, bụng vẫn kêu ọc ọc nha....'''Đế Tuấn như đứa bé khóc lóc kể lể .
Căn bản nàng không dám tin, cái mặt kiểm (mặt trẻ nhỏ) cao hơn so với nàng lại là đại nam nhân đã tuổi.
''Mới vừa rồi không phải ăn ở cửa sao.'' Nàng theo thói quen vỗ vỗ phía sau lưng của hắn để trấn an, trong những ngày ở quá khứ có nhiều gắn bó cận kề, mỗi khi tranh chấp, đều là như thế, thời gian lâu dài, là động tác bản năng, một cách tự nhiên.
"Ta quá đói, nương tử là đang trách ta không được phê chuẩn mà đã tự tiện dùng cơm sao.''