Thầy nàng đã mềm lòng, Đế Tuấn bắt được cơ hội, tiếp tục thuận cọc mà leo lên, ''Về sau chúng ta không gâp gổ nữa được không? Vô luận như thế nào, người ta quan tâm nhất chính là nàng, chỉ cần nàng không giận, bảo ta làm gì cũng được, nếu không, ta nằm xuống để nàng cưỡi ngựa chơi.''
Mộ Lăng Không dở khóc dở cười kéo hắn, "Không cần khoa trương như vậy chứ."
Lời nói làm khó nàng, hắn không rõ ràng sao?
Nàng chỉ muốn làm một người thích ứng lẳng lặng, nếu thật sự giận giữ, làm sao cho hắn tiếp tục làm ầm ỹ đây.
Còn nữa trò chơi cưỡi ngựa, đó là trò của đứa trẻ mấy tuổi nha.
Cư nhiên muốn lấy chuyện như vậy dụ nàng.
Đế Tuấn, thật sự là nam nhân tuổi sao.
Hắn khẽ ép người xuống, đem phần lưng rộng rãi đưa đến trước mặt nàng, "Đến nha, đi lên nha, Lăng Không, ta muốn cõng ngươi, đi thẳng đến già, tương lai có ngày nàng già rồi, nhiều nếp nhăn trên mặt, ta cũng cõng nàng mãi mãi.''
(mình cũng muốn có nam nhân như này nha oaoa)
Đây thật là một trong những tâm tình cảm động nhất trên đời.
Nàng khụt khịt cái mũi, cảm thán bản thân lại cư nhiên bị hắn dễ dàng làm cảm động, ''Dáng dấp ngươi còn trẻ thì hay sao? Hừ, nếp nhăn nhiều thì sao, nếp nhăn của ngươi tám phần là nhiều nhất, bước cười bước."
Đế Tuấn cười hì hì nói, "Nương tử, nàng không thích dáng dấp non nớt của vi phu, thật ra ta cũng không thích, từ nhỏ đến lớn, gương mặt này cũng gây ra không ít phiền toái, ummm, cùng lắm về sau lúc gặp nàng, ta hóa tranh thành thật một chút, lựa chọn màu sắc người lớn một chút, bằng không. . . râu ria thì như thế nào?''
Trong đầu nàng trong nháy mắt xuất hiện một khuôn mặt kiểm trướng ra bộ râu ria quai nón chướng mắt, cảm giác kia cực kỳ quái dị, gò má của nàng co quắp nhẹ, rất có tiết tấu, lúc nào cũng có thể cười to.