Ta kết hôn, đối tượng là Thống lĩnh tộc Nữ Chân. Hắn tên Đạt Huy, dáng cao chín thước, mặt mày hung ác, có vết sẹo to bằng ngón cái kéo dài từ trán đến sau tai, làm người ta vừa thấy đã sợ hãi không thôi y như lời đồn.
Hắn xốc khăn voan lên, thấy được mặt ta thì sửng sốt, lập tức nói: “Ta biết Quận chúa mềm mại yếu đuối, cũng không tình nguyện đến đất Man Di của ta. Bây giờ đã kết hôn xong, ngày mai ta sẽ phái người đưa Quận chúa về đất Tống.”
Hắn nói hết lời thì đứng dậy, dự định rời khỏi phòng tân hôn. Ta thấy thế thì đưa tay kéo lại: “Ngươi có người trong lòng?”
Đạt Huy nhíu mày: “Không có.”
“Vậy ngươi... không vừa ý sắc đẹp của ta sao?”
Tuy ta không đến nỗi khuynh quốc khuynh thành, nhưng ở Biện Kinh cũng có danh là “mỹ nhân đẹp nhất”. Có điều là ta nghe nói thẩm mỹ mỗi nơi mỗi khác, tộc Nữ Chân có tính cách kiên cường bất khuất, đàn bà con gái ai cũng có tài cưỡi ngựa bắn cung, thế nên họ xem dáng người cường tráng là tiêu chuẩn sắc đẹp.
Ta mảnh mai thế này chưa chắc đã lọt vào mắt xanh của hắn.
Đạt Huy nghe ta hỏi vậy thì tỏ ra lạ lẫm: “Không phải.”
Ta thở phào: “Phu quân không chê ta là được.”
Ta cởi giày bò lên giường. Phương Bắc lạnh lẽo, đến bây giờ ta vẫn chưa thấy ấm người nên trực tiếp nhét chân nhỏ lạnh băng vào chân Đạt Huy. Cơ thể hắn lập tức cứng đờ.
Mẹ ta từng nói chỉ cần chủ động lấy lòng thì đàn ông ý chí sắt đá cỡ nào cũng biến thành sợi chỉ mềm quấn quanh ngón tay ta.
Ta chớp mắt, nhỏ giọng nói với hắn: “Phu quân, ta lạnh quá.”
“Nơi này không thích hợp với nàng.” Đạt Huy cứng rắn bỏ lại một câu như thế rồi nhanh chóng rời đi.
Lòng ta chùng xuống, không ngờ chưa kịp thấy khổ sở đã thấy Đạt Huy quay lại, trong tay còn bưng theo một chậu than. Hắn ngồi xuống cạnh ta, bàn tay to thô ráp nắm chân ta nhẹ nhàng xoa nắn và sưởi ấm.
Giống như một con gấu to dịu dàng.
Mẹ nói không sai, đàn ông phải dỗ ngọt mới được.
Ta không kìm được nên hôn lên vết sẹo trên má phải hắn: “Cảm ơn phu quân.”
Ta rõ ràng cảm nhận được động tác hắn khựng lại, sau đó càng lúc càng nhẹ nhàng hơn.
Thật ra ta là đứa con riêng không được yêu thích nhất trong Vương phủ. Ta được nuôi bên ngoài từ nhỏ, mãi đến khi mẹ qua đời năm ta mười bốn tuổi thì ta mới được Vương gia nhận về phủ.
Cha ta là người có học, dáng vẻ khí phách nên trong thành có rất nhiều cô gái phải lòng ông. Chỉ những ai thân quen mới biết tính cách ông tàn nhẫn, vui buồn thất thường, ra ngoài uống rượu xong là tìm đàn bà trút giận.
Mẹ ta là do cha cứng rắn chiếm đoạt. Cha luôn miệng nói thích mẹ, thế mà đến khi mẹ qua đời vẫn không chịu cho một danh phận đàng hoàng.
Từ lúc ta có trí nhớ mẹ đã nói với ta là nhìn đàn ông không thể chỉ dựa vào bề ngoài. Sau này ta tìm chồng không cần quá đẹp mã, quan trọng nhất là đối xử với ta thật tốt.
Không hiểu sao lần đầu tiên ta nhìn thấy Đạt Huy đã nhớ lại mấy lời mẹ nói. Tuy bề ngoài hắn dữ dằn, nhưng thông qua ánh mắt hắn thì ta biết hắn là người tốt.
Cho nên ta quyết định thích hắn.
Trước khi đi hòa thân, ta nghe thấy không ít lời đồn đãi về Đạt Huy. Nghe nói người này hơn ba mươi mà chưa cưới vợ, ngoại trừ bề ngoài đáng sợ ra thì nguyên nhân là vì... hắn không được.
Năm nào nước Tống cũng đưa tiền tài, rượu ngon và mỹ nhân cho Đạt Huy nhằm thiết lập mối quan hệ tốt với nhau. Thế mà quà cáp đưa qua đều được giữ lại, chỉ có mỹ nhân là bị trả trở về.
Ta biết được chuyện đó thì có vài phần vui vẻ. Các chị gái bán hoa nói đàn ông đất Man Di cứ như cầm thú vậy, tất cả đều rất là man rợ. Trong khi đó con gái Đại Tống thì nhỏ nhắn hiền thục nên còn lâu mới đối phó được họ.
Quá khứ còn từng có tiền lệ các chị em gái chết trên giường bọn họ, nghe đáng sợ đến mức ta run lên bần bật.
So với người trong tộc thì dáng người Đạt Huy còn nổi bật hơn, ta khẳng định bản thân không chịu được hắn. May mắn là hắn có bệnh khó nói nên ta mới giữ được mạng.
Tối đến, Đạt Huy ăn mặc ngay ngắn nằm bên cạnh ta với đôi mắt nhắm nghiền. Ta nghĩ ngợi một hồi thì cẩn thận nâng chân lên, dự định trèo qua người hắn. Mới bò được nửa đường thì bỗng dưng hắn tỉnh lại.
Ta hoảng sợ mềm người, té ngã vào thẳng lồng ngực hắn.
“Ta... ta ngủ phía ngoài.” Lúc trước mẹ dặn ta là sau khi kết hôn người vợ phải ngủ phía ngoài, làm vậy mới tiện chăm sóc phu quân đi tiểu đêm.
“Người Nữ Chân chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, nàng an tâm ngủ đi.”
“À.” Ta chậm rãi nằm lại chỗ cũ, nhưng không cách nào ngủ được cả.
Hình như lúc ta hoảng hốt đã đụng vào thứ gì đó cưng cứng.
Ta lén liếc nhìn Đạt Huy, có vẻ hắn đã ngủ say rồi. Nhưng mà ta không nén được cơn tò mò nên đưa tay vói vào chăn của hắn, tìm đến chỗ lúc nãy đã đụng vào... chọt vài cái.
Gần như là ngay lập tức, chỗ đó phản ứng lại ta.
Sao kỳ vậy!
Hai mắt ta trợn tròn, người đàn ông vốn đang ngủ bỗng dưng bắt bàn tay làm loạn của ta lại: “Không muốn ngủ à?”
“Phu quân... có cảm giác?”
“Nàng đoán xem?”
Không phải không được hả...
Đạt Huy né tránh ánh mắt ta, khớp hàm nghiến chặt một lúc rồi nói: “Lời đồn bên ngoài đều là giả, sau này đừng thử ta nữa.”
Nói xong thì hắn đứng dậy: “Quân doanh có việc, ta phải đến đó ngay. Ngày mai nàng không cần dậy sớm, ngủ ngon.”
Ta nghe tai này lọt tai kia, nghi ngờ hỏi: “Vậy phu quân không muốn động phòng với ta sao? Hay là tộc Nữ Chân có quy tắc nào khác vào đêm tân hôn?”
Rốt cuộc Đạt Huy nhịn không được nữa, biến thành thú dữ áp đảo ta xuống.
Gió thổi tắt nến đỏ trên bàn. Trong đêm tối ta không chịu nổi phát ra tiếng rên, sau đó đến lượt Đạt Huy nín nhịn an ủi ta.
Vài canh giờ sau, ta mệt mỏi hết sức, ngủ vùi trong vòng tay Đạt Huy. Suy nghĩ cuối cùng của ta là các chị gái bán hoa lừa người, ai nói người Man Di như cầm thú vậy, tuy bọn họ lợi hại thật... nhưng mà vẫn rất dịu dàng.
Sáng hôm sau khi ta tỉnh lại thì Đạt Huy đã rời đi. Bên ngoài loáng thoáng có tiếng đàn ông nói chuyện với nhau.
“Đạt Huy, đêm qua cô gái nước Tống thế nào, mùi vị không tệ chứ hả?”
“Con gái nước Tống có gì hay, vẫn là con gái Nữ Chân chúng ta nhiệt tình hơn. Hôm qua ta chưa thấy mặt nhưng liếc sơ là biết yếu đuối, mỏng manh, không chừng thấy Đạt Huy là sợ hãi hôn mê bất tỉnh luôn đấy.”
Vài tiếng người cười rộ lên. Ta nghe được thì mặt nóng bừng, tự nhiên nhớ lại biểu hiện của bản thân vào ngày hôm qua. Hình như... rất tệ thì phải, còn chưa xong mà đã la đau rồi.
“Mặc kệ nàng ấy đến từ chỗ nào thì bây giờ đã là người của Đạt Huy ta. Sau này nếu ta còn nghe thấy ai nói năng thiếu lễ độ thì tức là muốn chống lại ta.”
Thấy Đạt Huy không thích mang ta ra trêu ghẹo nên hai người còn lại không nói đùa nữa.
Sau đó có người mở miệng khuyên nhủ: “Hiện nay Đại Tống đã là nỏ mạnh hết đà, ngươi không cần nể mặt vua Tống để hòa thân với nàng ta làm gì.”
“Huống chi chúng ta đều biết tình huống của ngươi, loại đanh đá như Ha Nỗ Nhã còn không chấp nhận nổi gương mặt ngươi, nói chi đến loại con gái Tống nhát gan sợ sệt. Chuyện này ngươi không cần ra tay, cứ để ta trả người về là được.”
Ta chưa kịp hỏi Ha Nỗ Nhã họ nhắc tới là ai đã nghe thấy có người muốn tiễn ta đi. Ta hơi nôn nóng trong lòng, bởi vì ta vốn thay thế chị cả gả đến đây. Lúc quan trọng thế này mà đưa ta quay về thì đừng nói Vương phủ không tha cho ta, đến Thánh Thượng còn không thể tha cho Vương phủ.
Đương lúc ta do dự có nên lao ra ngoài ôm lấy bắp đùi Đạt Huy không thì nghe thấy hắn nói: “Giữ lại cũng không sao, chỉ là thêm một cái chén và đôi đũa thôi mà.”
Đến đây thì đề tài kết thúc. Một lúc lâu sau thì có tiếng bước chân bên ngoài cửa. Ta cuống quýt nhắm mắt lại giả vờ ngủ, cảm nhận được Đạt Huy đứng yên bên cạnh rồi mới chậm rãi mở mắt ra.
Tình cảm mãnh liệt hôm qua đã mất đi, Đạt Huy quay trở về bộ dạng lạnh như băng.
Ta nhẹ nhàng hô một tiếng “phu quân”, hắn “ừ” một cái coi như trả lời.
Hắn đến gần sờ chân ta, xác nhận ta không lạnh mới nói: “Tối hôm qua có làm nàng đau không?”
Nhắc tới đêm qua thì mặt ta lại nóng lên. Thật ra là có đau một chút, nhưng ta sợ thành thật nói ra thì bị đưa đi luôn.
Thế nên ta lắc đầu mãnh liệt: “Không đau.”
Ta nhớ lại mấy kinh nghiệm thuần hóa đàn ông của các chị em gái bán hoa lúc trước, bổ sung một câu là: “Phu quân thật mạnh mẽ, làm tới mức người ta... người ta sung sướng quá chừng.”
Ta nói xong thì làn da ngăm đen của Đạt Huy nổi lên mấy mảng đỏ sậm: “Ai dạy nàng mấy câu đó thế!”
“Ta nghĩ thế nào thì nói thế ấy!”
Đạt Huy mím môi, ta nhìn không ra là hắn đang vui hay là mất hứng rồi.
Ta đành thử hỏi thêm một câu: “Vậy phu quân có thấy thoải mái không?”
Lúc này mặt Đạt Huy đã đỏ ửng hết cả lên: “Đàn bà con gái phải biết xấu hổ.”
Tay to che mặt ta lại: “Nàng nằm trong chăn lông cừu nghỉ ngơi đi, có việc cần thì gọi tôi tớ bên ngoài.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhìn hắn đi ra khỏi màn che.
Tuy ta đã kết hôn với Đạt Huy nhưng hắn không muốn giới thiệu ta cho người trong tộc biết mặt. Ta biết người trong tộc hắn không thích ta, bởi vì ta là Quận chúa nước Tống hòa thân đến đây.
Bọn họ cho rằng sự tồn tại của ta làm mặt mũi người trị vì họ biến thành tro bụi. Nhưng ta không để ý đến họ, ta chỉ muốn sống an lành mà thôi.
Chắc là nghĩ ta nghe không hiểu ngôn ngữ Nữ Chân, mấy tôi tớ hôm nay đưa cơm trưa đến xong là quay sang thì thầm thảo luận với nhau.
“Cô nàng này lớn lên cũng xinh đấy, khó trách tộc trưởng nhất quyết giữ nàng ta lại mặc kệ ý của mọi người.”
“Không đâu, ta tin tưởng Đạt Huy chung tình với Ha Nỗ Nhã. Nếu không phải Ha Nỗ Nhã từ chối thì làm sao đến lượt con hồ ly tinh này gả đến đây.”
“Cũng đúng, nói sao thì năm xưa suýt nữa Đạt Huy đã bỏ mạng vì nàng, vết sẹo đó đến giờ vẫn còn kia kìa.”
Nghe đến đây thì lòng cảnh giác của ta trỗi dậy. Vậy là phu quân ta vì cứu cô gái khác nên mới để lại vết sẹo đáng sợ trên mặt à?