CHƯƠNG : LIÊN THẬP CỬU SÁT THIÊN ĐAO
Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị không nghĩ tới, Liên Thập Cửu sẽ ôm nàng trực tiếp trở về nội thất.
Chỗ lúc hai người thành thân vẫn ở.
Đập vào mắt đó là bàn quen thuộc bằng hoa lê, bên cạnh còn có mấy cái ghế băng trản văn viền mai quế. Phía sau một đa bảo các vuông trầm hương mộc, thư tịch hắn thường lật xem.
Cách đó không xa bình phong nam mộc ngũ phiến, thêu bản vẽ tuế hàn tam hữu, lại ở địa phương bên phải không thu hút lắm thêu một chữ “Phụng’ bất luân bất loại.
Chữ nhỏ kia là của nàng, là lúc Liên Thập Cửu cười nhạo tú công của nàng mà thêu lên.
Bài biện trong phòng, hầu như không hề động qua. Chỉ là trên giường hẹp, tự dưng sinh ra trải giường gấm phấn hồng sắc, đó là trải giường của nữ tử, mang theo hương khí liên hoa nhàn nhạt.
Đó không phải là đồ của nàng.
Trước lúc gặp Liên Thập Cửu, nàng tựa hồ chưa từng có nghĩ tới bên cạnh hắn sẽ có “người mới”.
Cũng có lẽ là ý nghĩ mâu thuẫn như vậy, không dám nghĩ kỹ.
Hôm nay nhìn nơi đó đặt phấn hồng sắc thì nàng mới biết được, hình ảnh như vậy có bao nhiêu chói mắt.
Liên Thập Cửu ném nàng ở trên giường liền ra cửa, lúc trở về trong tay sinh ra một lọ rượu thuốc tiêu sưng.
“Tự cởi vớ của mình ra.” Hắn nói.
Nàng liếc góc chăn một mắt, trong lòng không biết là tư vị gì.
“. . . Không cần phiền toái như vậy, ta trở về tự thượng chút dược là được.”
Liên Thập Cửu cũng nhìn thấy động tác nhỏ này của nàng, nhưng không có giải thích. Vén ống tay áo lên ngồi ở bên giường, trực tiếp động thủ cởi vớ của nàng.
Mắt cá chân sưng rất lợi hại, Ninh Sơ Nhị cắn răng muốn khước từ, cũng đến lời khách sáo cũng nói không ra.
Liên Thập Cửu lấy tay đè địa phương sưng lên của nàng, không ngoài ý muốn nghe một tiếng gào khan như giết lợn vậy.
“. . . Không có thương tổn đến xương.”
Sắc mặt hắn thập phần bình tĩnh, qua tay trong hộc tủ lấy chút bông nhét vào trong lỗ tai.
Ninh Sơ Nhị không biết động tác này của hắn là ý muốn như thế nào, bất quá rất nhanh nàng liền hiểu.
Vọng Thư Uyển
“A! ! ! Có thể nhẹ chút hay không a! ! Đau chết mất! !”
“Ta không thoa nữa, để nó sưng đi.”
“. . . Liên Thập Cửu! ! ~~ ngươi sát thiên đao này!”
Tụ huyết muốn tan, tất nhiên cần lực mạnh đẩy ra. Mặc dù Ninh đại nhân có chút chuẩn bị tâm lý, như trước bị hiện thực “Tàn phá” vô cùng thê thảm.
“Nàng mới vừa nói cái gì?”
Liên tiểu gia tịnh thủ, mới lấy bông trong tai ra.
Thần sắc nhàn nhạt, nhưng là người ngu đều có thể nhìn ra được. . . Tâm tình của hắn không tệ.
Ninh Sơ Nhị dùng sức lấy mu bàn tay lau nước mắt.
“Không có việc gì, ta chính là luyện cổ họng một chút.”
“Vậy ngược lại ta không có nhĩ phúc.”
Ninh Sơ Nhị giật giật chân, muốn phản bác hai câu, nhưng lúc mắt cá chân chạm đến trải giường phấn hồng sắc thì ngừng nói.
Nàng là muốn hỏi. . . Thế nhưng không có lập trường.
Bầu không khí của thất nội đột nhiên thay đổi đông lạnh, Liên Thập Cửu oai hồi bên giường, thưởng thức đồ bấm móng tay.
“. . . Đông quan kia không thể lưu.”
Nàng nghe vậy cả kinh, lấy lý giải của hắn, tự nhiên điều này đại biểu cái gì.
“Hắn không phải là không có nhìn ra sao? Ngươi đừng. . . Hắn người này đầu óc không có gì.”
“Nàng lại hiểu hắn bao nhiêu?”
“Không tính là hiểu rõ, thế nhưng ta biết, hắn nhất định không phải là người như vậy.”
Nàng là không thích bảo thủ của đông quan, nhưng cũng biết người nọ là một người cực đàng hoàng. Tần Hoan không phải là người kinh thành, trong nhà lại không có huynh đệ, có mẹ già duy nhất chính là dựa vào bổng lộc của hắn sống qua ngày.
“Lần này là ta sai, ngươi tha cho hắn một lần, ta bảo chứng. . .”
“Ninh Sơ Nhị.”
Hắn vẫn cắt đứt nàng.
“Ta cũng không phải trưng cầu ý kiến của nàng.”
Nàng hốt hoảng nhìn về phía hắn, nét mặt cũng có chút não ý. Không biết là bởi vì chuyện của đông quan, hay là cái gì khác.
“Ngươi làm sao có thể độc đoán như thế? Tần Hoan bất quá là đến thư các một chuyến, vẫn chưa thấy ta, nói chung chuyện này ta sẽ xử lý.”
“Nàng xử lý?”
Nét mặt của Liên tiểu gia một mảnh lãnh nhiên.
Hắn chưa bao giờ sẽ lưu lại cho mình bất cứ phiền phức gì, vưu kì chuyện này còn liên quan đến an nguy của nàng.
Phàm là nữ tử có chút đầu óc, cũng sẽ không vào lúc này giữ gìn một người nam nhân khác.
Nhưng Ninh Sơ Nhị không thể nghi ngờ là không có đầu óc.
“Tần Hoan là người thành thật, sẽ không nói lung tung.”
Trong nhận tri của nàng, thái độ của Liên Thập Cửu đối đãi với “Hậu hoạn” Luôn luôn quyết tuyệt để cho nàng sợ.
“Trong triều đình giấu minh bạch giả bộ hồ đồ vẫn hơn, nàng cho là nàng có thể thấy rõ bao nhiêu?”
Ninh Sơ Nhị nhìn Liên Thập Cửu trong mắt tức giận, cũng có chút nóng nảy.
“Ta chỉ là làm quan không bằng ngươi, nhưng đây là chuyện của ta, không cần ngươi nhúng tay!”
Dưới tình thế cấp bách lời luôn luôn đả thương người nhất, lời của Ninh Sơ Nhị mới vừa xuất khẩu liền hối hận, quả nhiên thấy trong nháy mắt mặt của hắn trầm xuống.
“Chuyện của nàng?. . . Tốt.”
Liên Thập Cửu tiện tay đem đồ bấm móng tay, ống tay áo vung liền muốn xuất môn, sợ Ninh Sơ Nhị cuống quít đứng lên.
vongthuuyen.com
“Ngươi đi đâu?”
Hắn cúi đầu nhìn ống tay áo bị nàng siết trong tay.
“Ta muốn đi đâu, còn cần báo với Ninh đại nhân sao?”
Ninh Sơ Nhị bị cặp mắt xa cách kia nhìn lùi lại một bước, dưới tay lại càng phát ra chặt.
Nàng không biết lúc này nên nói cái gì, chỉ có thể lôi kéo hắn như vậy, mặt mang áy náy.
Thất nội an tĩnh kim rơi cũng có thể nghe được, làm nổi bật thanh âm phiến cửa lay động dị thường rõ ràng.
Người đến tựa hồ không có bao nhiêu khí lực, vài lần đẩy liền mở cửa ra một chút.
“Cha.”
Một đầu nhỏ mập mạp đột nhiên ngó dáo dác vào, tay nhỏ bé trắng noản còn đặt trên cửa. Cái miệng nhỏ nhắn dường như cánh hoa hé ra một dáng tươi cười, lộ ra một loạt răng nhỏ tuyết trắng. Như nắng sớm đầu xuân, chỉ cười một tiếng liền cho người cảm thấy ấm áp.
Ninh Sơ Nhị thấy rõ người tới, cả người đều như bị sét đánh, cứng ngắc một lát hồi không được thần.
Liên Thập Cửu cũng không ngờ tới Phì Phì sẽ chạy tới, sợ sệt một lát sau vội vã bế đưa hắn lên.
“Làm sao tự chạy ra ngoài, nãi nương đâu?”
“Nãi nương. . . Không biết đi đâu a.”
Liên tiểu thú vô tội nháy mắt hai cái, như là lo lắng Liên Thập Cửu hỏi lại hắn, đưa tay nhỏ bé ôm cổ của hắn(LTC).
“Nhớ cha.”
Nãi thanh nãi khí độc thuộc về hài tử, hương hương mềm tiến đến phụ cận, cho người không đành lòng trách cứ.
Liên Thập Cửu buồn cười nhìn nhi tử mình, cưng chìu nói.
“Lạnh đến rồi, cha ôm ngươi trở về.”
Tiểu gia hỏa lại nới rộng mắt ra, từ trên người của Liên Thập Cửu leo xuống, tò mò nhìn chằm chằm phương hướng của Ninh Sơ Nhị.
“Là lương.”
(Luna: nương với lương phát âm tựa tựa nên có lẽ con mắm này nói chưa chuẩn)
Một tiếng hô hoán mồm miệng không rõ này, đánh tan tất cả nước mắt cố nén của Ninh Sơ Nhị, lệ rơi đầy mặt đáp.
“Phì Phì, là nương a, mau để nương ôm ôm.”
Mặc dù nàng đem hết toàn lực nhẫn nại, lời nói ra như trước âm rung.
Liên tiểu thú lại như bị giật mình, cấp tốc chạy đến phía sau của Liên Thập Cửu, mãn nhãn đề phòng.
Ninh Sơ Nhị lòng chua xót không kềm chế được, chậm rãi ngồi xổm xuống muốn nói với hắn hai câu.
Thấy hài tử khóc, cái miệng nhỏ nhắn thở không ra hơi nói.
“Cái này làm sao biết động? Cha mau dẫn Phì Phì đi.”